Xuyên Đến Dân Quốc Làm Học Bá

Chương 18

Nghe đến chữ "gả đi", Vân Tri rùng mình: "Bá mẫu, cháu còn nhỏ mà."

Đại bá mẫu lập tức đáp: "Hai năm nữa là cháu mười tám rồi. Không nói đến thế hệ của ta, ngay cả những cô nương bây giờ, chẳng phải cũng mười sáu, mười bảy tuổi đã gả chồng sao?"

Bá Quân vừa ăn vừa nói: “Mẹ, ngày trước phụ nữ không có điều kiện học hành, nhưng giờ khác rồi, Cục Giáo Dục mới ban hành quy định cho phép nữ sinh thi đại học. Tuy cần thêm thời gian để triển khai, nhưng có thể dự đoán rằng giáo dục toàn dân sẽ càng ngày càng phổ cập. Sau này, phụ nữ cũng có thể làm bác sĩ, luật sư, tuổi tác cưới hỏi cũng sẽ thay đổi theo...”

Đại bá mẫu ngay lập tức dùng đũa đánh nhẹ vào hắn: “Bao nhiêu người ăn còn không đủ no, giáo dục toàn dân mà con nói tới chắc cũng phải mấy chục năm nữa. Con tự lo cái thân con đi, đừng kéo Ngũ nha đầu chạy theo!”

Nhị bá mẫu cũng phụ họa: “Thật ra dù có lấy chồng cũng chưa chắc không thể học tiếp, đôi khi nhà chồng còn cho phép ở lại học thêm một hai năm nữa...”

Ngũ nha đầu nghe đến đây chỉ biết im lặng, không biết nói gì thêm.

Đến khi ông nội hừ lạnh, câu chuyện trên bàn cơm mới kết thúc, nhưng lại khiến Vân Tri rơi vào trạng thái suy tư và trăn trở suốt một thời gian dài.

Cô còn nhớ cha cô từng nói: “Phụ nữ có học thì cũng chỉ để biết vài chữ mà thôi”, lại rằng: “Cải cách giáo dục phương Tây chỉ là âm mưu làm suy yếu Đại Thanh”. Ngày đó cô lén giả trai để đi học ở trường mới, cha cô còn dùng đến cả gia pháp, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn vào cung học sử ngâm thơ.

Năm đó, khi Thẩm Nhất Phất từ nước ngoài trở về, hắn xem cô là một người bảo thủ, nhưng có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết cô khao khát thế giới bên ngoài đến mức nào.

Chín năm trôi qua, mọi thứ thay đổi. Xã hội đã bắt đầu có những tiếng nói kêu gọi nữ giới và nam giới cùng được học hành, nhưng trong mắt những người như bá mẫu, học hành của phụ nữ chẳng qua chỉ là để tăng thêm chút giá trị trước khi lấy chồng. Đối với họ, nhiệm vụ chính của người phụ nữ vẫn là cưới chồng, gả đi là việc quan trọng nhất.

Nếu không vì việc cưới hỏi, Vân Tri chắc chắn sẽ không kiên quyết như vậy. Bởi vì theo cô, việc gả chồng dù có tốt thế nào cũng không bằng việc tự mình có khả năng tự sinh tồn.

Dù trong lòng cô nghiêng về việc đi học, ông nội lại dứt khoát không đồng ý cho cô tới Thượng Hải.

Lâm Du Phổ nói: “Tô Châu cũng có trường học tốt, yêu cầu nhập học không cao. Học thêm vài năm, rồi ta sẽ tìm cho cháu một gia đình tốt, gần nhà có gì còn có ông nội chống lưng cho. Như vậy chẳng phải tốt hơn việc ra ngoài đối mặt với gió mưa sao?”

“Nhưng đại ca nói, nếu muốn thi vào các trường đại học lớn thì cần phải có hộ tịch ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải.” Vân Tri đáp lại: “Hơn nữa, tam tỷ và tứ tỷ cũng đang học trung học ở Thượng Hải mà.”

Ông nội không nói thêm, chỉ tức giận đập bàn: “Mới về bên ta có mấy ngày đã muốn học theo cha cháu bay xa rồi sao?”

Với tính cách bảo thủ của ông nội, Vân Tri đành phải tạm thời từ bỏ ý định. Nhưng khi cô không nhắc đến nữa, ông nội lại nhìn cô với ánh mắt thương cảm, bắt đầu thấy có chút đau lòng.

Tối hôm đó, khi thấy đèn trong phòng cô vẫn sáng, ông nội bước vào ngồi cạnh. Vân Tri định gọi người pha trà, nhưng ông nội xua tay, bảo Phúc thúc rời khỏi phòng rồi hỏi: “Có phải vẫn muốn đi Thượng Hải học không?”

Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngón cái siết chặt đến đỏ bừng: “Dạ muốn.”

Ông nội không ngạc nhiên, thấy cô kiên định như vậy, lòng ông chợt có chút không vui: “Cháu không sợ đến Thượng Hải sống với nhà đại bá sẽ không thoải mái bằng ở với ông nội sao?”

Câu hỏi này không cần phải diễn giải thêm, Vân Tri hiểu ngay ý ông, “không thoải mái bằng ở với ông nội” cũng có nghĩa là “ở Thượng Hải chỉ là ăn nhờ ở đậu”.

Thượng Hải đối với cô là một nơi xa lạ, nhà đại bá thế nào cô hoàn toàn không biết, không giống như Tô Châu, nơi có ông nội thương yêu, nhị bá tính tình đôn hậu, là nơi cô cảm thấy thoải mái nhất.