Cô không biết phải trả lời thế nào trước câu nói thẳng thắn ấy, chỉ có thể ngượng ngùng đứng im. Lão nhị trừng mắt nhìn lão tam: “Nói chuyện kiểu gì vậy, không ra dáng trưởng bối gì cả!”
Tam bá lập tức giơ hai ngón tay lên trán, làm động tác xin lỗi kiểu Tây Dương: “Tam bá vẫn luôn như vậy mà, không có ý trêu cháu đâu, ha ha, trân châu đen cũng rất có phong cách riêng, trong đám người thì cháu là người khác biệt nhất…”
Nói càng nhiều lại càng không thích hợp, nhưng Vân Kinh lại không tức giận, chỉ cảm thấy vị tam bá cười rất vui vẻ, rất giống phật Di Lặc, khiến cô không nhịn được mỉm cười.
Tam bá vuốt tóc cô: “Tam bá vừa vào cửa đã nhìn thấy cháu rồi, xem cháu nhăn mặt kìa, cười lên thì tốt hơn… Trước đây lão tứ ở nhà là người cười nhiều nhất, cháu cũng nên giống nó, cho cháu kẹo này, cầm đi.”
Cô nhận lấy hộp kẹo, nói: “Cảm ơn tam bá.”
Nhị bá kéo tam bá sang một bên: “Sao chú đã đến đây rồi? Em dâu và Ấu Hâm đâu?”
Tam bá đáp: “Tứ nha đầu nhà em tuần sau phải thi, anh cũng biết tính tình Ấu Hâm mà, nếu không có ai quản lý, không chừng sẽ làm gì đó không hay.”
“Mấy đứa đúng là...” Nhị bá thở dài: “Đại tẩu cũng vậy, trong nhà không thiếu người chăm sóc, đến đây cũng chỉ mất nửa ngày xe, thế mà cũng không đến góp mặt một chút. Nếu cha biết được, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.”
“Không đến mức như vậy đâu.” Tam bá nói: “Chút nữa Bá Quân sẽ đến.”
Nhị bá sửng sốt: “Không phải tháng trước Bá Quân ngã gãy chân sao?”
“Nó nghe nói về chuyện của lão tứ, nói dù có phải chống gậy cũng phải tham gia lễ tang.” Tam bá giải thích: “Sợ bị chấn thương nên xe đi chậm, chắc buổi tối sẽ có mặt.”
Khuôn mặt Nhị bá lúc này mới nhẹ nhõm hơn một chút: “Cháu trai lớn của ta còn hiểu chuyện hơn mấy đứa đấy.”
Lúc chạng vạng, Vân Kinh mới gặp anh họ Bá Quân trong miệng bọn họ.
Bộ dáng lịch sự văn nhã, đeo cặp kính mạ vàng, áo vest đen ôm vừa người, dù phải chống gậy đi từng bước, hắn vẫn giữ vẻ đường hoàng của một thiếu gia.
Lúc nhị bá giới thiệu Vân Tri với hắn, hắn không để ý đến thương tích của mình, tiến tới dựa một tay vào tường, một tay đưa ra: “Hoan nghênh em gái Vân Tri về nhà.”
Theo quy tắc, việc bắt tay là lễ tiết của nam giới. Nhìn Bá Quân tay giơ lên, cô chần chừ một chút, đưa lên cho có lệ rồi nhanh chóng rụt tay về.
Bá Quân không để tâm lắm, chỉ hỏi thăm qua loa hai câu, sau đó đi cùng hai bá bá về hướng chính đường.
Cháu trai cả trở về, bữa tối hôm nay chắc chắn sẽ còn vui vẻ hơn bữa trước.
Vân Tri biết anh họ mình cũng là người xuất sắc. Chưa đầy 23 tuổi, hắn đã nhận bằng cử nhân vật lý tại Đại học St. Andrews ở Scotland, vừa về nước đã ngay lập tức được đại học Yến Kinh mời đến giảng dạy. Bởi vì đại bá điều động công tác, năm trước hắn đã tới Thượng Hải, hiện tại đang nghiên cứu tại phòng thí nghiệm của đại học Đại Nam, nghiên cứu những dự án liên quan đến quan trắc nước ngầm.
Vân Kinh đương nhiên không hiểu gì, chỉ quan sát biểu cảm của ông nội và bá bá, cố gắng lắng nghe. Bá Quân cũng nhận ra đây là bàn ăn, không phải phòng thí nghiệm, vì thế đã chuyển đề tài sang Vân Tri.
“Em Vân Tri cùng tuổi với tứ muội, sắp mười sáu rồi đúng không?” Bá Quân hỏi. “Cũng đến lúc chuẩn bị cho việc thi rồi.”
Vân Kinh thắc mắc: “Thi?”
“Đúng vậy, tam muội và tứ muội đều đang ở Hỗ Trừng đọc sách, qua hai ba năm nữa là có thể thi đại học. Hai con bé này được nuông chiều từ nhỏ, không chịu rời xa nhà, nên có lẽ đến lúc đó sẽ phải thi tại trường địa phương. Còn em, có kế hoạch gì không?”
Khái niệm của Vân Kinh vẫn còn dừng ở “trường học Tây Dương”, "Đại học do người truyền giáo điều hành", còn ở Kinh Sư, trường học chủ yếu là nam sinh, nữ sinh chỉ học lễ giáo, cầm kỳ thi họa, chưa có sự bình đẳng về giáo dục.
Nghe anh họ nói vậy, bây giờ con gái cũng có thể đi học như con trai rồi sao?
Cô vẫn còn kinh ngạc, tam bá nói: “Bá Quân, cháu vừa mới về nên không biết. Mấy năm qua, Tri Nhi và tứ đệ đều sống trong một thôn nhỏ, ở sâu trong núi, chẳng có trường học nào. Chỉ sợ ngay cả thầy giáo cũng không có, con bé mới về nhà mấy ngày mà cháu đã hỏi về việc thi cử, không phải là làm khó con bé sao…”
Ông nội hừ lạnh một tiếng, nhị bá đá nhẹ vào chân tam bá, ngăn cản ông nói tiếp.
Bá Quân nhẹ nhàng “a” một tiếng, nói: “Tứ thúc là giáo sư địa chất nổi tiếng ở đại học Yến Kinh, từ nhỏ cháu đã rất ngưỡng mộ. Còn tứ thẩm thì tinh thông nhiều ngôn ngữ, có cha mẹ như vậy đích thân dạy bảo, sao có thể thua kém những trường học bình thường được?”
Vân Kinh hiểu rằng hắn đang muốn định hướng cho cô, nhưng ông nội đã cằn nhằn bênh vực: “Ngũ nha đầu chơi cờ giỏi, viết chữ cũng rất đẹp. Mấy trường học Tây Dương kia thì dạy được cái gì? Dù sao cũng là con của lão tứ… Haiz…” Nói xong, mí mắt ông lại nặng trĩu.