Triệu Bắc Xuyên đưa Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu sang nhà Triệu bà bà đối diện, nói rõ lý do với bà: "Bọn trẻ ở đó cứ đánh nhau suốt, nên cho chúng ở nhờ bà mấy hôm, vẫn là mười văn tiền một ngày."
Triệu bà bà xua tay: "Không cần tiền, ở mấy hôm mà lấy tiền làm gì."
Triệu Bắc Xuyên cũng không nói nhiều, đợi xây xong nhà, trong tay dư dả chắc chắn sẽ bù tiền cho bà.
Hành lý một phần để lại cho hai đứa nhỏ, một phần mang về nhà cũ, Lục Dao ôm một chiếc chăn bông, lẽo đẽo theo sau Triệu Bắc Xuyên.
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên những hình ảnh không thể diễn tả thành lời, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quái dị.
Trước khi làm chuyện đó có nên tắm rửa trước không nhỉ? Mấy hôm nay nóng nực, người có hơi chua chua, liệu có bị chê không?
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, phải bôi trơn, không biết mỡ lợn có dùng được không.
Ca nhi có thể mang thai, rốt cuộc là mang thai như thế nào? Đang lúc cậu cười đến mức khóe miệng không kìm được, người phía trước đột nhiên dừng bước.
"Ối!" Lục Dao đâm vào lưng Triệu Bắc Xuyên.
"Sao không đi nữa?"
"Ta lấy ít rơm trải giường cho cậu."
"Ồ." Lục Dao tự mình đi dọn dẹp nhà bếp trước.
Một lát sau, Triệu Bắc Xuyên ôm một bó rơm khô đến, trải phẳng trên nền nhà bếp.
Lục Dao do dự nói: "Chỉ trải một bên có phải hơi hẹp không?"
"Một mình cậu ngủ không đủ dùng sao?"
"Một, một... Ta ngủ hay lăn lộn, sợ nửa đêm lăn xuống đất."
"Vậy ta trải thêm cho cậu." Triệu Bắc Xuyên nói xong liền quay người ra ngoài.
Lục Dao tức giận ném chăn bông xuống đất, mẹ kiếp, hắn căn bản không muốn ngủ cùng mình! Mình còn đang mơ mộng hão huyền đây này!
Một lát sau, Triệu Bắc Xuyên ôm rơm khô vào, trải giường rộng hơn một chút: "Tối nay cậu ngủ bên này, có chuyện gì thì gọi ta."
"Còn chàng thì sao?"
"Ta ngủ trên đống rơm ở sân trước."
Thấy hết hy vọng, Lục Dao trợn mắt đuổi người: "Đi mau đi, ta buồn ngủ rồi."
Triệu Bắc Xuyên do dự một chút rồi nói: "Đừng để bụng những lời bọn trẻ nói hôm nay, ta biết cậu không phải loại người đó."
Đây là đang an ủi mình sao? Hừ, Lục Dao cười lạnh trong lòng, có bản lĩnh thì dùng thân thể an ủi trái tim bị tổn thương của ta đi! Triệu Bắc Xuyên, ta đã nhìn thấu ngươi rồi, ngươi chính là bất lực!
"Ồ, cảm ơn."
"Nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, lần này hắn thật sự bỏ đi.
Lục Dao trùm chăn kín đầu, cả người chìm trong cảm giác thất vọng tột độ, giống như bánh chưng đã gói xong xuôi, cuối cùng lại bị chó tha đi mất.
Muốn trải nghiệm cuộc sống sao mà khó vậy? Mình là người ti tiện đến mức nào sao? Ông trời lại muốn làm khó mình như vậy.
Thôi, có lẽ đây chính là số phận...
Lục Dao ôm chăn bông nghĩ lung tung, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, Triệu Bắc Xuyên nằm trên đống rơm ở sân trước lại mất ngủ, hắn trừng mắt nhìn trời sao lấp lánh, trong đầu toàn là hình bóng Lục Dao.
Mấy ngày nay ở chung, hắn nhận ra Lục Dao là người lương thiện và mềm lòng. Giọng nói của cậu, dung mạo của cậu, cứ như ma làm, quẩn quanh trong đầu, không xua tan được.
Rõ ràng biết như vậy là không tốt, Lục Dao có người trong lòng, vì người đó mà cậu ta suýt mất mạng, nhưng trong lòng vẫn không thể khống chế được cảm giác ngày càng thích cậu.
Triệu Bắc Xuyên cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng là phu lang của mình... Giá như Lục Dao thích mình thì tốt biết mấy.
Thôi, nếu xây xong nhà, cậu ấy vẫn muốn hòa ly thì cứ hòa ly, nếu không nhắc đến, mình sẽ coi như không biết chuyện này. Đang lúc hắn nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng hét thất thanh!
Triệu Bắc Xuyên bật dậy, thậm chí không đi dép, cứ thế chạy chân trần ra sau.
Chỉ thấy Lục Dao đang đứng trên bếp lò, chỉ xuống đất hét lớn: "Chuột, có chuột!"
Chuột ở nông thôn là chuyện quá bình thường, hồi nhỏ Lục Dao không phải chưa từng thấy, nhưng chuyện bị chuột gặm tóc, dù ai trải qua một lần cũng sẽ hồn vía lên mây!
Vừa rồi cậu ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang kéo tóc mình. Cậu đưa tay sờ sờ, bỗng chạm vào một thứ mềm mềm, lông lá, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, Lục Dao phát ra tiếng hét kinh hãi nhất trong đời.
"Đừng sợ, ta ở đây."
Lục Dao không còn để ý mặt mũi nữa, trực tiếp nhào vào lòng hắn, hai tay hai chân quấn chặt lấy người hắn run bần bật.
"Triệu Bắc Xuyên, chuột gặm đầu ta! Nó cắn đầu ta!"
Triệu Bắc Xuyên dùng một tay đỡ Lục Dao, tay kia vỗ về sau lưng cậu: "Không sao rồi, ta ở đây, nó không dám cắn cậu."
Lục Dao ôm chặt cổ hắn, nước mắt lưng tròng nói: "Chàng đừng đi được không, chàng vừa đi chuột liền đến."
Triệu Bắc Xuyên nuốt nước bọt: "Được, ta ở lại với cậu."
Qua một lúc lâu, Lục Dao mới dần bình tĩnh lại, thấy mình vẫn đang bám trên người Triệu Bắc Xuyên, bỗng cảm thấy hơi ngại, vội vàng buông tay trượt xuống.