Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 28

“Xin nghỉ một ngày về thăm con, có việc gì sao?”

“Không, không có việc gì.” Tống quả phu e lệ cúi đầu.

Triệu Bắc Xuyên nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Tống quả phu vội vàng đuổi theo sau hắn nói: “Này, mận này ngươi cầm lấy ăn đi, trên đường giải khát.”

“Không cần.” Triệu Bắc Xuyên không cần suy nghĩ đã từ chối thẳng thừng, nhớ tới Tiểu Niên nói khi mình không ở nhà, Tống quả phu và Triệu bà bà còn bắt nạt chúng, trong lòng tràn đầy chán ghét.

“Đại Xuyên, ngươi biết đêm tân hôn Lục gia tiểu lang đã treo cổ tự tử không?”

“Biết.”

Nói đến chuyện này, Triệu Bắc Xuyên cũng có chút bất ngờ, hắn không hiểu tại sao Lục Dao lại nghĩ quẩn như vậy.

Triệu bà bà nói, có lẽ Lục Dao chê nhà hắn quá nghèo, Triệu Bắc Xuyên cũng không nghĩ nhiều, nên mới đưa hai quan tiền cho cậu, sợ cậu lại nghĩ quẩn.

“Đó là vì hắn có tình lang ở trên trấn!”

Triệu Bắc Xuyên dừng bước, đột ngột quay đầu nhìn Tống quả phu.

Có lẽ ánh mắt của hắn quá hung dữ, khiến Tống quả phu sợ hãi đánh rơi cái sọt trên tay, mận lăn đầy đất.

“Ngươi nghe ai nói?”

“Ta, ta ta ta không nghe ai nói, là hôm nay ta tận mắt nhìn thấy!”

Tống quả phu lấy hết can đảm tiến lên kể lại tỉ mỉ.

“Hôm nay ta đi chợ trấn bán mận, vừa lúc trên đường gặp Lục tiểu lang, vốn định cùng hắn làm bạn đồng hành, kết quả hắn như làm chuyện xấu hổ, đi rất nhanh, ta xách mận đuổi không kịp nên không để ý nữa, đến chợ trấn một mình đi Hạ Tam Lý bày sạp…”

Triệu Bắc Xuyên không kiên nhẫn nói: “Nói trọng điểm.”

“Không lâu sau, ta thấy hắn mua mấy quả mận ở gian hàng bên cạnh, rồi quay người đi vào tiệm mì phía trước. Vừa hay ta cũng đói bụng, đi theo ăn bát bánh canh, kết quả ngươi đoán xem sao?”

Tống quả phu thấy sắc mặt hắn ngày càng khó coi, không dám vòng vo nữa, “Ta thấy một người thư sinh ăn mặc chỉnh tề ngồi cạnh hắn, hỏi Lục tiểu lang sao dạo này không đến tìm hắn nữa.”

“Ta nghe thấy không đúng lắm, bèn vểnh tai nghe thêm một lúc. Lục tiểu lang nói mình đã lấy chồng rồi, không thể qua lại với hắn nữa, tên thư sinh kia lớn tiếng nói, ‘Không phải ngươi nói sống chết cũng phải lấy ta sao?’

Lục tiểu lang vừa khóc vừa nói, mình cũng là bất đắc dĩ, chắc là thấy nhiều người trong tiệm nhìn chằm chằm nên ngại, nói vài câu rồi bỏ đi.”

Tống quả phu thêm mắm thêm muối kể xong chuyện này, nhìn sắc mặt Triệu Bắc Xuyên càng lúc càng khó coi, trong lòng hả hê vô cùng, là đàn ông ai mà chịu nổi việc bị cắm sừng, Lục Dao này chắc chắn sẽ bị đuổi đi.

“Chuyện này ta biết rồi, ngươi không được ra ngoài nói lung tung.”

“Ta hiểu rồi, ta đâu phải loại người lắm mồm lắm miệng?” Tống quả phu liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng đối phương không hề có phản ứng gì.

Triệu Bắc Xuyên xoay người tiếp tục đi, hắn không thể trì hoãn thêm nữa, muộn là sẽ bị đánh roi.

Tống quả phu vội vàng nhặt mận dưới đất đuổi theo, “Lục tiểu lang kia không phải người an phận thủ thường, ngươi đừng để bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, phu lang phải tìm người chất phác đảm đang, ngươi xem ta…” Gã chỉ thiếu nước nói thẳng ra là muốn gả cho Triệu Bắc Xuyên.

Đáng tiếc đối phương không hề quan tâm, một lát sau đã bỏ gã lại phía sau, Tống quả phu tức giận dậm chân, thầm nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ để cả làng biết!

Triệu Bắc Xuyên bước nhanh, đầu óc toàn là những lời Tống quả phu vừa nói.

Lục Dao tự tử không phải vì chê nhà họ Triệu nghèo, mà là vì trong lòng cậu đã có người mình thích…

Cảm giác bực bội dâng lên trong lòng hắn.

Lục Dao vì tên thư sinh kia mà treo cổ, chắc hẳn hai người tình sâu nghĩa nặng, không ngờ mình lại trở thành kẻ phá đám, chia rẽ đôi uyên ương này.

Thôi, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, đã không thích mình thì hà cớ phải miễn cưỡng làm gì, chờ hết lao dịch sẽ về nhà ly hôn.

Bên này, Lục Dao còn chưa biết chuyện xấu của mình đã bị Triệu Bắc Xuyên biết, lúc này cậu đang đếm tiền một cách vui vẻ.

Tuy tên phu quân này hơi đáng ghét một chút, nhưng ra tay lại hào phóng, cho hẳn hai quan tiền.

Hai quan tiền là khái niệm gì? Một quan tiền là một nghìn văn, phải biết rằng thu nhập cả năm của một hộ nông dân bình thường, trừ đi tiền nộp thuế và chi phí ăn uống, số lương thực còn lại nhiều nhất cũng chỉ vài trăm văn.

Trong ký ức của nguyên chủ, nhà họ Lục sống khá thoải mái là vì Lục phụ biết nghề thợ hồ, lúc nông nhàn thường ra ngoài chợ trấn làm thuê kiếm tiền. Vậy mà cả năm cũng không dành dụm được một quan tiền.

Nay Triệu Bắc Xuyên không nói hai lời, đưa luôn cho cậu hai quan tiền tiêu vặt, chắc là ấn tượng với cậu cũng không tệ.

Lục Dao lại không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Cậu thật sự thích anh chàng này, kiểu thích theo bản năng, chỉ cần nhìn một cái đã thấy máu nóng sục sôi, muốn xịt máu mũi.