Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 16

Đáng tiếc, thằng bé ngốc nghếch này không hiểu ý, gãi đầu nói: "Không thấy, con chỉ thấy chúng đứng dưới gốc mận nên tưởng chúng trộm mận."

Mọi người nghe xong mới biết hóa ra là hiểu lầm, vậy thì đúng là không nên mắng người ta là ăn trộm, thật khó nghe, hơn nữa lại là một cô bé, sau này còn lấy chồng kiểu gì.

Lục Dao cười lạnh một tiếng, "Đã không nhìn thấy Tiểu Niên nhà ta trộm mận, dựa vào đâu mà nói chúng ta là ăn trộm? Đáng đời ngươi bị đánh!"

"Ngươi!" Tống lão thái hết lý lẽ lại bắt đầu ăn vạ, "Con trai đoản mệnh của ta ơi, nếu con còn sống thì đâu đến nỗi bị người ta ức hϊếp thế này! Đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, ức hϊếp ta là bà già cô đơn..."

Bà lão càng mắng càng khó nghe, bà ta tưởng Lục Dao là tiểu lang trẻ người non dạ, chỉ cần khóc lóc là cậu sẽ không làm gì được nữa.

Không ngờ, Lục Dao xách nửa thùng nướ© ŧıểυ lẫn phân chuẩn bị bón rau trong sân, hắt thẳng về phía bà ta!

"Muốn khóc lóc thì về nhà mà khóc, đừng có thấy đâu khóc đấy, xui xẻo!"

"Ái chà!"

Thùng phân bốc mùi hôi thối, hàng xóm vây xem tản ra tứ phía, chỉ còn lại Tống lão thái dính đầy chất bẩn đứng ngây người tại chỗ.

Lục Dao nhân cơ hội đóng sập cửa, không để ý tiếng chửi bới bên ngoài nữa, kéo Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu vào nhà.

"Ha ha ha ha ha ha..." Hai đứa trẻ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngẩng đầu lên thấy Lục Dao nghiêm mặt nhìn mình, vội vàng nín cười cúi đầu.

"Tẩu, tẩu tử."

"Biết sai chưa?"

"Biết... biết rồi, chúng con không nên đánh người."

Lục Dao thở dài, "Đánh người đúng là không nên, nhưng sai lầm của các con là không nên tùy tiện ăn đồ của người khác, hôm nay bị vu oan là ăn trộm, nếu gặp phải kẻ xấu, ăn đồ của bọn họ là không về được đâu!"

Lời này của Lục Dao không phải là dọa nạt, ở thời đại nào cũng không thiếu kẻ buôn người, trong ký ức của nguyên chủ, Lục Gia thôn đã từng mất tích mấy đứa trẻ.

"Chúng con nghe lời tẩu tử, sau này sẽ không ăn đồ của người khác nữa."

Lục Dao đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, "Các con đã làm sai, phạt các con ra vườn nhổ cỏ, có đồng ý không?"

Mắt Triệu Tiểu Niên đỏ hoe, một dòng nước ấm chảy vào tim, từ ngày cha mẹ mất, ngoài anh trai ra không còn ai quan tâm đến bọn họ nữa, bây giờ tẩu tử mới đến không chỉ may áo mới cho bọn họ mà còn bênh vực bọn họ, trong lòng cảm động không nói nên lời.

"Con và Tiểu Đậu nhất định sẽ nhổ cỏ sạch sẽ!" Hai đứa trẻ vui vẻ chạy ra ngoài.

Lục Dao cầm bộ quần áo cũ sang nhà bên cạnh.

Vừa vào sân đã nghe thấy Điền nhị tẩu đang kể lại "chiến tích" vừa rồi của mình cho người nhà nghe một cách sinh động.

Lục Dao nghe mà mặt nóng bừng, "Nhị tẩu, tẩu đừng trêu chọc ta nữa, ta xấu hổ muốn độn thổ rồi đây này."

Điền nhị tẩu nghe thấy giọng cậu cũng không ngại ngùng, ngược lại còn cười ha hả, "Giỏi lắm, sao lại nghĩ ra cách lấy phân hắt bà ta vậy?"

"Hầy, lúc đó đang tức giận, tiện tay cầm gì thì dùng nấy thôi."

Trong nhà còn có chồng của Điền nhị tẩu, chồng tẩu ấy tên là Điền Phong, vì bị bệnh về mắt nên được miễn phu dịch.

Thấy Lục Dao bước vào, anh ta cười chào hỏi rồi đi ra ngoài.

"Mau ngồi đi, hôm nay cười chết ta rồi, bà già họ Tống kia quen thói ăn vạ ức hϊếp người khác, trước giờ không ai trị được bà ta, hôm nay xem như bị dập cho tơi bời!"

Lục Dao ngồi bên mép giường đất thở dài, "Triệu Bắc Xuyên không ở nhà, không thể để hai đứa trẻ bị ức hϊếp được."

Nói đến chuyện này, cộng cả hai kiếp, số lần Lục Dao xảy ra mâu thuẫn với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn chuyện hắt phân vào người khác thì nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, hôm nay thật sự là bị ép đến đường cùng rồi.

Người dân trong làng được cho là chất phác, đúng là rất chất phác, nhưng phần lớn đều là ngu dốt chưa khai hóa.

Có thực mới vực được đạo, bọn họ còn chưa đủ ăn đủ mặc, làm sao hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ biết ngươi hiền lành dễ bắt nạt.

Nếu Lục Dao nhịn nhục, sau này chắc chắn sẽ còn gặp phải chuyện tương tự, hôm nay Tống lão thái đến mắng chửi, ngày mai Lưu lão thái đến gây sự, còn sống nổi nữa không? Vì vậy nhất định phải làm như vậy, coi như là gϊếŧ gà dọa khỉ.

Điền nhị tẩu lau nước mắt vì cười, bỗng nhiên thần thần bí bí nói: "Ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi đừng nói ra ngoài nhé."

Lục Dao vừa nghe thấy có chuyện hay ho, lập tức hứng thú, "Nhị tẩu yên tâm, ta không phải người nhiều chuyện."

"Ngươi có biết hôm nay nhà họ Tống làm ầm ĩ là vì sao không?"

"Không biết."

"Tên Tống quả phu kia, trước đây hắn đã hỏi thăm ta về chuyện của Đại Xuyên, hình như muốn gả vào nhà chúng ta, kết quả chưa kịp mở lời thì Đại Xuyên đã cưới ngươi về rồi."

Lục Dao giả vờ ngạc nhiên: "Hả? Còn có chuyện này nữa sao?"