Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 8

"Tam đệ đừng trách cha tìm cho đệ một nhà như vậy, nhà họ Triệu tuy nghèo nhưng gia cảnh đơn giản, trên không có cha mẹ chồng quản thúc, đệ phu lại là người siêng năng cần cù, chỉ cần hai người sống tốt với nhau, sau này nhất định sẽ khá lên."

Lục Dao gật đầu, hiểu rõ những lời này của nhị ca Lục là thật lòng muốn tốt cho cậu.

Nguyên chủ mắt cao hơn trời, tính tình ương ngạnh, trong lòng còn luôn mơ mộng về một tú tài làm phu quân, nếu thật sự gả vào một gia đình đông người thì chắc chắn sẽ không sống yên ổn.

Thời cổ đại không giống hiện đại, mẹ chồng cơ bản đều là người nắm quyền trong nhà, thật sự muốn hành hạ con dâu thì quan phủ cũng không quản được.

Cho dù không phải cổ đại, kiếp trước mẹ của Lục Dao lúc mới kết hôn cũng chịu không ít khổ cực.

Cậu nhớ lúc nhỏ mẹ thường hay lải nhải với cậu, hồi trẻ bị bà nội cậu bắt nạt.

Bà nội Lục Dao là người phụ nữ bó chân, tính tình chua ngoa cay nghiệt, mẹ cậu vừa mới về nhà chồng, bà cụ đã đặt ra không ít quy củ cho bà.

Trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm cho cả nhà, mỗi ngày cho heo cho bò ăn, quán xuyến cơm nước vệ sinh cho cả nhà, ngay cả lúc sinh con cũng không được nghỉ ngơi.

Nghĩ đến những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đó, đầu Lục Dao đã lớn, cho nên gả vào nhà họ Triệu cậu cũng khá hài lòng, ít nhất là đốt thủng nồi chuyện lớn như vậy cũng không ai đánh mắng cậu.

"Ta đi trước đây, có chuyện gì thì về nhà, nương luôn lo lắng cho đệ." Lục Lâm cõng nồi đất rời đi.

Hắn vừa đi, hai đứa nhỏ nhà họ Triệu cũng về, thấy Lục Dao đang cọ rửa cái nồi mới.

Triệu Tiểu Niên do dự một chút rồi mở miệng, "Nếu huynh không biết nhóm lửa, ta có thể giúp huynh." Đại ca trước khi đi có dặn dò nàng phải hòa thuận với tẩu tử mới đến, ai ngờ ngày đầu tiên tẩu tử đã treo cổ tự vẫn, suýt chút nữa dọa nàng chết khϊếp.

Lục Dao cười một tiếng, "Không cần, muội với đệ ra ngoài chơi đi, lát nữa nước sẽ sôi."

Triệu Tiểu Niên không đi, ngược lại lấy hết can đảm lại gần giúp Lục Dao bẻ củi, Triệu Tiểu Đậu nhát gan, vẫn trốn sau lưng tỷ tỷ không dám nói chuyện.

Một lát sau nước sôi, Lục Dao mở nắp nồi, lấy hết bát đũa trong tủ bát ra bỏ vào luộc.

Triều đại này không có nước rửa chén, cộng thêm thời tiết đầu thu nóng nực, thức ăn thừa trên bát khó tránh khỏi bị lên men. Hôm qua lúc uống cháo, cậu đã ngửi thấy mùi chua trên bát đất, phải cố gắng lắm mới nuốt trôi.

Ngâm bát đũa xong, Lục Dao vào phòng trong tìm khăn trùm đầu dùng lúc thành thân trùm lên đầu, lại tìm một miếng vải buộc lên mặt. Cầm lấy cây chổi lông gà ở góc tường, quét sạch mạng nhện và bụi bặm trên tường.

Tường đất lâu năm không được tu sửa, chỉ cần quét nhẹ một cái là đất rơi xuống lả tả, bốn góc mạng nhện được dọn sạch, trong phòng đã bụi mù mịt.

Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu chạy ra ngoài mượn chổi của nhà hàng xóm đến giúp đỡ, gom bụi đất lại thành một đống, rồi hốt ra ngoài từng lượt một.

Lục Dao liếc nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi ấm áp. Thật là những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, kiếp trước những đứa nhỏ bằng tuổi này đều là bảo bối trong nhà, đừng nói là làm việc, chỉ cần ăn ngủ ngoan ngoãn thôi cũng sẽ được khen ngợi.

Lục Dao thấy chúng làm việc hăng say cũng không ngăn cản, lấy từ trong tủ ra hai miếng vải thô cho hai chị em bịt mũi miệng, tránh hít phải bụi.

Quét dọn xong tường nhà trong ngoài, Lục Dao lau sạch đồ đạc trong phòng ngủ, đồ đạc trong nhà họ Triệu càng đơn giản hơn, một cái tủ năm ngăn và hai cái rương gỗ, nhìn cũng đã cũ lắm rồi, phải tốn rất nhiều công sức mới lau sạch lớp bùn đen bên trên, để lộ ra màu gỗ ban đầu bên trong.

Chiếc chiếu trải trên giường cũng được cậu mang ra ngoài đập vài cái, từ bên trong rơi ra không ít chấy rận. Không trách được sao người ngứa ngáy khắp nơi, nghĩ đến lũ chấy rận bò trên người, Lục Dao nổi hết da gà.

Nhân lúc trời nắng to bên ngoài, tiện thể giặt sạch chiếu rồi phơi khô luôn.

Điền nhị tẩu nhà bên cạnh đang cho gà ăn ở trong sân, thấy cậu bận rộn tới lui, thầm nghĩ tiểu phu lang này cũng siêng năng đấy chứ.

"Bận việc à?"

Lục Dao kéo miếng vải bịt mặt xuống, "Tẩu tử, ta đang dọn dẹp nhà cửa."

"Ôi chao, Đại Xuyên không có cẩn thận như vậy đâu, ta nói nhà cửa phải có người phụ giúp mới được."

Lục Dao cười cười không nói gì, cậu không phải làm vì người chồng rẻ tiền kia, sau này bản thân phải ngủ ở đây, dọn dẹp sạch sẽ thì ở mới thoải mái.

Sáng nay trên đường trở về cậu đã suy nghĩ rất lâu, chuyện xuyên không này tạm thời không bàn đến tốt xấu, đã xảy ra rồi, bản thân cũng không có năng lực thay đổi, vậy thì chỉ có thể chấp nhận.

Cậu tự nhận mình không có tài văn chương võ lược gì, trong xã hội phong kiến động một chút là mất mạng này, muốn ngoi lên đầu người rất khó, cho dù có ngoi lên được, lỡ như đắc tội với quý nhân, cái mạng nhỏ cũng chẳng còn. Chi bằng sống an phận làm một người dân bình thường, an nhàn sung sướиɠ là được.