Sau Khi Tiểu Trà Xanh Hiệp Nghị Kết Hôn Với Bá Tổng

Chương 6: Nhận giấy kết hôn

Chúc mừng kết hôn.

----------

Buổi sáng sớm, gió và tiếng chim hót lướt qua cửa sổ, ánh nắng rực rỡ tràn vào phòng.

Tống Hi Niên dậy từ sớm, vừa ngâm nga hát vừa bước xuống tầng. Cậu nhìn thấy Tạ Cảnh Thần đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở bàn ăn đọc báo tài chính.

Hôm nay người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu ấm kẻ chéo, khác hẳn phong cách nghiêm nghị thường ngày, làm cho anh trông dịu dàng hơn vài phần.

Thấy đối phương đang chăm chú đọc báo, Tống Hi Niên không quấy rầy. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bàn ăn, chỉ nhấc ly sữa lên uống một chút.

Mãi đến khi Tạ Cảnh Thần gấp tờ báo lại, Tống Hi Niên mới nhìn anh, tay vẫn cầm ly sữa nóng hổi, tươi cười thân thiện chào: “Chú nhỏ buổi sáng tốt lành!”

Giọng nói của thiếu niên mười tám tuổi vẫn mang chút trong trẻo non nớt. Ánh nắng đầu thu xuyên qua cửa kính và tán lá rậm rạp của cây ngô đồng, chiếu vào nụ cười của cậu.

Viền môi trên của Tống Hi Niên còn vương chút sữa trắng, điều đó lại làm cho vùng đó càng thêm mềm mại và hồng hào.

Được chào hỏi nồng nhiệt vào sáng sớm là một trải nghiệm mới mẻ đối với Tạ Cảnh Thần. Anh chỉ đơn giản đáp lại: "Chào."

Tống Hi Niên cầm một miếng bánh mì nướng phết mứt cắn một miếng, “Chúng ta lát nữa sẽ đi nhận giấy kết hôn à?”

“Ừ.”

Tạ Cảnh Thần không ăn mứt, trong nhà trước đây cũng không dự trữ. Có lẽ là dì Mai đã mua riêng cho cậu.

“Cháu háo hức quá.” Tống Hi Niên đặt tay lên ngực xoa nhẹ, “Nghĩ đến thôi mà lại thấy hồi hộp rồi.”

"Háo hức à?"

Đôi môi vừa dính sữa giờ lại dính thêm chút mứt, theo động tác liếʍ môi của Tống Hi Niên mà biến mất.

"Đúng vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà.” Tống Hi Niên cắn thêm một miếng bánh mì nướng, “Biết đâu cả đời này cháu chỉ kết hôn một lần.”

Cuộc hôn nhân của người giàu chúng ta phải cẩn trọng, lỡ ai đó nhòm ngó tài sản thì sao? Dù sao cậu cũng là một người đàn ông sở hữu khối tài sản hàng tỷ. Cậu mang trên vai sứ mệnh tiêu hết tiền, nhưng cậu sẽ không bị đè bẹp, cậu phải phấn đấu dưới áp lực, tiến lên trong trách nhiệm!

Nhưng nhiều tiền như vậy, làm sao tiêu hết mà không lãng phí? Có vẻ khó đấy.

Cuộc sống của người giàu cũng có nỗi khổ mà.

Tạ Cảnh Thần nới lỏng cà vạt, ánh mắt dừng lại trên miếng bánh mì nướng phết mứt của Tống Hi Niên, “Ngon lắm à?”

Cậu liếʍ mứt trông quả thật rất ngon mắt.

Tống Hi Niên đưa một miếng bánh mì vừa phết mứt đến bên miệng anh, “Chú có muốn nếm thử không?”

Tạ Cảnh Thần vẫn đang cầm tờ báo tài chính.

“Chú chỉ cần há miệng là được, cháu đút cho chú.” Tống Hi Niên hiểu ý.

Lượng mứt phết khá nhiều, mép bánh còn dính chút mứt, đỏ rực như màu dâu tây, nổi bật trên làn da trắng của cậu.

Tạ Cảnh Thần vốn không ăn đồ ngọt, nhưng có lẽ màu sắc của mứt dâu quá hấp dẫn, anh vô thức há miệng cắn một miếng ở mép.

Hương vị dâu tây ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, ngọt đến mức gây ngấy. “Ngọt quá.”

“Thật sao?” Tống Hi Niên rụt tay lại, liếʍ sạch chỗ mứt dâu còn dính trên ngón tay khiến Tạ Cảnh Thần bực bội, “Dâu tây hơi ngọt thật. Lần sau bảo dì Mai mua vị xoài.”

Tống Hi Niên lại giơ miếng bánh mì lên, “Chú còn muốn ăn không?”

“Không.” Tạ Cảnh Thần dời sự chú ý trở lại tờ báo.

“Thế chú có ngại cháu ăn nốt không?” Tống Hi Niên nhìn miếng bánh, “Bỏ đi thì lãng phí quá.”

“Tùy cậu.” Tạ Cảnh Thần thờ ơ, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía cậu.

Tống Hi Niên thu tay lại, vui vẻ ăn nốt miếng bánh mà anh vừa cắn, lại nhẹ nhàng liếʍ đôi môi bị mứt làm ửng đỏ.

Tạ Cảnh Thần nhanh chóng thu lại ánh mắt, gấp tờ báo đứng dậy, “Ăn xong thì đi thôi.”

“Vâng, vâng, cháu ăn xong ngay đây.” Tống Hi Niên há to miệng, nhét nốt nửa miếng bánh mì vào.

—--

Sau bữa ăn, Tống Hi Niên và Tạ Cảnh Thần ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau của xe, hướng về cục dân chính.

Tống Hi Niên là người hay nói và thích chia sẻ cuộc sống, nhưng rõ ràng Tạ Cảnh Thần thì không. Để không làm phiền đối phương, cậu im lặng ngồi sang một bên, lấy điện thoại ra tra cứu thủ tục đăng ký kết hôn.

Cậu đọc kỹ trải nghiệm mà cư dân mạng chia sẻ, hóa ra quy trình đăng ký phức tạp đến vậy, thú vị ghê.

Trên mạng còn nói rằng, hai năm trở lại đây, khi đăng ký kết hôn có dịch vụ đổi trang phục trả phí. Đổi trang phục như thế nào nhỉ, có phải là khi chụp ảnh chung thì đổi không? Có thực sự được tự do chọn đồ không?

Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng cục dân chính. Tống Hi Niên nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính, thấy các cặp đôi khác cũng đang xếp hàng dài chờ đăng ký kết hôn.

“Chú chọn ngày này là ngày đặc biệt gì à?”

Thông thường chỉ có những ngày tốt mới có nhiều người đi đăng ký kết hôn như vậy.

“Không.” Tạ Cảnh Thần đáp.

“Vậy thì chúng ta gặp may rồi. Hôm nay chắc chắn là một ngày đặc biệt tốt lành.” Tống Hi Niên nhìn hàng dài không thấy điểm cuối, lo lắng nói: “Nhưng nhiều người thế này, có phiền không nhỉ.”

“Chú ngồi trong xe chờ đi, cháu ra xếp hàng trước.” Tống Hi Niên đã mở cửa xe, “Lúc gần đến lượt, chú hãy ra.”

“Không cần.” Tạ Cảnh Thần xuống xe ngay.

Khi cả hai được mời vào phòng VIP, Tống Hi Niên mới nhận ra mình ngốc nghếch đến mức nào. Một ông chủ lớn như Tạ Cảnh Thần làm sao có thể xếp hàng kết hôn như người bình thường được.

Tương tự, cậu cũng không cần phải xếp hàng.

Tống Hi Niên theo chân nhân viên đi vào bên trong, đi ngang qua một cửa sổ kính trong suốt, cậu không giấu được sự phấn khích, nhướng cổ hỏi: “Chỗ này có phải là nơi lát nữa chọn đồ không?”

Tống Hi Niên vừa thấy trên mạng, trang phục ở đó rất đa dạng và rực rỡ.

"Vâng, thưa ngài, bên trong có hàng ngàn bộ trang phục để ngài lựa chọn."

"Vậy chi phí là bao nhiêu?" - Tống Hi Niên nhớ trên mạng có nói việc thay trang phục là dịch vụ phụ và sẽ tính thêm phí không hề rẻ.

Nhân viên cười đáp: "Thưa ngài, ngài và người yêu của ngài là khách VIP, mọi chi phí đã được bao gồm, không cần phải trả thêm."

"Ồ, vậy à."

Tống Hi Niên âm thầm tự trách, là người giàu mà sao cậu vẫn còn tính toán chi li như vậy, nhất định phải bỏ thói quen lúc nào cũng hỏi giá. Thích thì mua, có tiền là không sợ.

"Hai vị, xin mời theo tôi."

Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của nhân viên cơ quan đăng ký kết hôn, hai người đã ký xong giấy cam kết kết hôn và được dẫn đến khu vực tuyên thệ.

Tống Hi Niên đang chuẩn bị mở lời tuyên thệ thì Tạ Cảnh Thần đã nói trước: "Không cần phần này, chúng ta chuyển qua bước tiếp theo."

Cũng đúng, họ là hôn nhân hợp đồng, các bước vô nghĩa như thế này càng ít càng tốt. Tống Hi Niên đi theo sau Tạ Cảnh Thần, tiến vào phòng kế tiếp.

Gọi là phòng, nhưng đúng hơn là phòng thử đồ.

Vài phút sau, nhân viên cầm bốn bộ trang phục, hai kiểu khác nhau, gõ cửa bước vào.

"Hai vị, đây là trang phục do stylist chuyên nghiệp của chúng tôi đề xuất." Nhân viên nhiệt tình nói, "Nếu hai vị không hài lòng, có thể sang phòng bên cạnh để tự chọn."

Trang phục chụp ảnh cưới không có quy định khắt khe, dịch vụ này được ưa chuộng chủ yếu là vì các cặp đôi muốn lưu lại kỷ niệm đẹp cho tình yêu của mình.

Tống Hi Niên để ý đến hai bộ trang phục, một bộ là vest đôi, khá giống phong cách của Tạ Cảnh Thần, nhưng màu sắc là màu champagne tươi sáng hơn.

Bộ còn lại là Hán phục, Tống Hi Niên từng làm việc trong một cửa hàng Hán phục. Khi đó, cửa hàng tuyển mẫu, lương rất cao, là chuỗi cửa hàng nổi tiếng ở địa phương. Tống Hi Niên đã vượt qua hàng ngàn người ứng tuyển vì chủ cửa hàng nói cậu có gương mặt mang phong cách cổ trang.

Tống Hi Niên đoán bộ trang phục này chắc được chọn dựa trên phong cách của cậu. Chỉ cần nhìn cách cắt may và kiểu dáng là biết giá không hề rẻ. Nếu có thể mặc nó chụp một bộ ảnh, cũng có vẻ không tệ.

Tuy nhiên, Tống Hi Niên quay lại nhìn Tạ Cảnh Thần, vừa rồi ngay cả tuyên thệ cũng bỏ qua, bước này thật sự không cần thiết.

Tống Hi Niên đứng dậy: "Cảm ơn, chúng tôi không cần..."

Tạ Cảnh Thần đã nhanh hơn một bước, cầm lấy hai bộ trang phục cổ từ tay nhân viên.

Tống Hi Niên đứng ngây tại chỗ, nghi ngờ mình bị ảo giác, chẳng lẽ tối qua không ngủ đủ?

"Sau khi thay xong, hai vị có thể sang phòng bên cạnh để chụp ảnh." Nhân viên cầm hai bộ vest màu champagne khác đi, "Stylist đã đợi sẵn ở đó."

Sau khi dặn dò những điều cần lưu ý, nhân viên đóng cửa rời đi, Tạ Cảnh Thần đưa bộ Hán phục cỡ nhỏ hơn cho Tống Hi Niên.

Chiếc áo sơ mi của anh đã cởi bỏ cúc, trong khi Tống Hi Niên vẫn còn đang ôm bộ trang phục trong tay, ngẩn người. Tạ Cảnh Thần có vẻ không hài lòng: "Nhanh lên."

Tống Hi Niên vẫn còn bối rối, mãi đến khi Tạ Cảnh Thần cởϊ áσ ra, cậu mới đỏ mặt rụt tay lại.

Tống Hi Niên vội vàng quay người cởϊ áσ, trong lòng thầm nhủ may mắn mặc Hán phục không cần cởϊ qυầи, nếu không lại bị thấy hết.

Nhưng mà, cơ ngực và cơ bụng của Tạ Cảnh Thần đẹp thật, chắc chắn là kết quả của quá trình rèn luyện lâu dài, Tống Hi Niên vừa thay đồ vừa cười thầm, vết bớt hình trăng khuyết kia cũng thật đẹp.

Tống Hi Niên rất giỏi mặc Hán phục, dù đầu óc cậu đầy những suy nghĩ kỳ lạ, nhưng chỉ mất vài phút là cậu đã mặc chỉnh tề.

Cậu quay lại, người đàn ông trước mặt còn đang loay hoay với bộ trang phục phức tạp. Tống Hi Niên mím môi, hóa ra những tinh anh trong giới kinh doanh cũng có những điều không biết.

Trong bộ cổ trang, Tống Hi Niên trở nên phong độ hơn hẳn, cậu bước lên hai bước đến trước mặt Tạ Cảnh Thần: "Chú nhỏ, để cháu giúp chú."

Ánh mắt Tạ Cảnh Thần từ những dải dây buộc rối rắm chuyển lên người Tống Hi Niên, ánh nhìn đầy sắc bén. Anh buông tay, tỏ ý đợi người khác giúp mình.

Tạ Cảnh Thần cao hơn Tống Hi Niên một chút, Tống Hi Niên cố vươn tay, chỉnh lại cổ áo cho anh, rồi chỉnh cách vắt chéo cổ áo, sau đó cúi xuống buộc dây áo, khoác lên lớp áo ngoài cuối cùng.

Dù biết không nên hỏi, nhưng Tống Hi Niên vẫn không kìm được sự tò mò: "Chú nhỏ, sao chú lại chọn bộ trang phục này?"

Rõ ràng bộ vest sẽ hợp với anh hơn, hoặc là không cần thay cũng được mà.

"Tôi đoán cậu sẽ thích."

Giọng điệu của Tạ Cảnh Thần vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng không hiểu sao lại khiến Tống Hi Niên cảm nhận được sự quan tâm ngầm. Kể từ khi bà nội qua đời, không còn ai quan tâm đến sở thích của cậu nữa.

Tống Hi Niên từng nghĩ sẽ không bao giờ có ai nữa.

Cậu thường tự nhắc nhở mình phải mạnh mẽ và yêu thương bản thân, nếu không có ai yêu thương thì phải tự chăm sóc mình. Nhưng ai mà không thích được người khác dành tình cảm đặc biệt cho mình cơ chứ.

Trong một khoảnh khắc, đầu óc Tống Hi Niên trở nên trống rỗng, quên mất phải phản ứng, chỉ có đôi tay bận rộn vẫn không ngừng.

"Sao thế, không thích à?"

Giọng trầm của đối phương kéo cậu về với thực tại, Tống Hi Niên ngước lên nhìn Tạ Cảnh Thần, nhưng vì ngượng ngùng nên nhanh chóng tránh ánh mắt ấy.

"Không phải, cháu rất thích." Cậu lắc đầu, cố gắng kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, "Cảm ơn chú nhỏ."

Những trải nghiệm hạnh phúc khi được suy ngẫm lại thường sẽ làm ấm lòng từ bên trong. Tống Hi Niên càng nghĩ càng cảm thấy vui.

Nụ cười không còn giữ lại được nữa, cậu không còn che giấu, vừa huýt sáo vừa vui vẻ giúp Tạ Cảnh Thần chỉnh trang phục.

Trang phục của hai người cùng kiểu, nhưng màu sắc của Tạ Cảnh Thần đậm hơn một chút. Dù vậy, vẫn tươi sáng hơn những bộ vest tối màu anh thường mặc, bớt đi vẻ nghiêm nghị và xa cách, mang nét đẹp của một công tử giàu có thời xưa.

Sau khi buộc xong dây áo, Tống Hi Niên giúp anh chỉnh lại vai và cổ áo, sau đó ngước lên nhìn anh: "Chú nhỏ, chú mặc bộ này đẹp lắm."

Tống Hi Niên cũng không giấu giếm, ánh mắt cứ lướt qua lại trên người Tạ Cảnh Thần. Người đàn ông này, dù không làm thương nhân, chỉ cần chụp vài quảng cáo thôi cũng có thể kiếm được bộn tiền.

"Cậu cũng rất đẹp." Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Cảnh Thần hiếm khi trở nên mềm mại, trong giọng nói cũng phảng phất chút ấm áp.

"Cảm ơn."Tống Hi Niên cười tươi rạng rỡ, cậu thích chú nhỏ dịu dàng như thế này.

"Đi thôi." Ánh mắt của Tạ Cảnh Thần rời khỏi ánh mắt của Tống Hi Niên, tiến lên mở cửa phòng thay đồ.

Nhϊếp ảnh gia và nhà tạo mẫu đang chờ họ trong phòng kế bên.

Ảnh cưới cần chụp giống như ảnh thẻ, không thể trang điểm đậm, nhà tạo mẫu chỉ đơn giản giúp họ chỉnh lại tóc. Thêm vào đó, cả hai đều có vẻ ngoài xuất chúng, không cần chỉnh sửa gì cũng đủ đẹp đủ nổi bật rồi.

Cả hai được xếp ngồi cạnh nhau trên ghế đôi, trước một tấm màn đỏ.

Nhϊếp ảnh gia nhìn qua ống kính, rồi ngẩng lên nói: "Hai người có thể ngồi sát lại gần nhau hơn."

Giữa họ vẫn còn một khoảng cách nhỏ.

Tống Hi Niên nghe vậy liền tiến lại gần Tạ Cảnh Thần, tiện tay khoác tay anh và cười với nhϊếp ảnh gia: "Như thế này được không?"

"Không cần ôm, chỉ cần ngồi sát lại là được."

"À." Tống Hi Niên vội vàng thả tay, đặt lên đùi mình, "Xin lỗi, tôi quen rồi."

"Bạn bên phải, làm ơn nhìn vào ống kính."

Tạ Cảnh Thần dời ánh mắt khỏi mặt của Tống Hi Niên, quay về phía trước.

"Đúng rồi, cứ nhìn tôi, đừng chớp mắt." Nhϊếp ảnh gia nhắc, "Ba, hai, một, tốt lắm."

"Chúng ta chụp thêm một tấm nữa, lần này có thể mỉm cười một chút."

"Rất tốt, ba, hai, một."

Tốc độ in ảnh cực nhanh, chưa đến mười phút, chứng nhận tình yêu đã nằm trong tay Tống Hi Niên.

Dù nhϊếp ảnh gia có yêu cầu cười, nhưng trong ảnh, gương mặt của Tạ Cảnh Thần vẫn giữ vẻ nghiêm nghị cứng nhắc.

Vậy cũng hợp với anh, không cười vẫn rất đẹp trai.

Tống Hi Niên ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Thần, phát hiện ngoài đời anh còn đẹp hơn trong ảnh, "Chú nhỏ, chúc mừng kết hôn nhé."

Ánh mắt của Tạ Cảnh Thần thoáng lên một tia sáng, "Ừ, chúc mừng kết hôn."