Sau Khi Tiểu Trà Xanh Hiệp Nghị Kết Hôn Với Bá Tổng

Chương 4: Quần áo

"Cậu thay ngay tại đây đi."

----------

Tống Hi Niên giật mình, vội vã bước xuống xe, giả vờ thông cảm: "Chú nhỏ bận rộn cả ngày chắc mệt lắm, cháu có thể tự lo được mà."

Vì lo chọc giận Tạ Cảnh Thần, cậu thậm chí còn nghĩ mình sẽ bị tài xế đưa đến một nơi hẻo lánh nào đó rồi bị bỏ lại một mình.

Tạ Cảnh Thần cao ráo, bước đi nhanh chóng mà không cần người dẫn đường, Tống Hi Niên vội vàng bước theo sau.

Cửa biệt thự mở ra từ bên trong, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt không biểu cảm giống hệt Tạ Cảnh Thần đứng đó, cung kính chào, "Chào Tạ tổng."

Anh đã lạnh lùng như vậy, sao còn phải tìm một người giúp việc cũng lạnh lùng giống thế? Không chỉ người giúp việc, mà ngay cả tài xế, trợ lý cũng giống như những bức tượng băng. Nếu bốn người họ ngồi đánh mạt chược, chắc chắn không thể nào chơi nổi.

Người giúp việc liếc nhìn Tống Hi Niên phía sau, thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cúi đầu chào, "Chào Tống thiếu gia."

Cậu thiếu gia giả này là cháu của Tạ Cảnh Thần, nên người giúp việc nhận ra cậu cũng là điều dễ hiểu.

Tống Hi Niên lịch sự gật đầu, nhớ lại chuyện đã khiến người giúp việc bị sốc trước đó, cậu quyết định tạm thời im lặng và từ từ chiếm lấy lòng tin của họ.

"Đưa cậu ấy lên phòng." Tạ Cảnh Thần ra lệnh.

"Vâng." Người giúp việc bước đến trước mặt Tống Hi Niên, cúi đầu không dám ngẩng lên, "Tống Thiếu gia, mời đi theo tôi."

Tống Hi Niên theo bà ta lên căn phòng đầu tiên ở phía đông tầng hai. Người giúp việc mở cửa và bật công tắc trên tường, một căn phòng rộng rãi và sáng sủa hiện ra trước mắt.

Trang trí màu sáng sạch sẽ và gọn gàng, trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc giường đôi ngăn nắp, tủ quần áo và một bộ bàn làm việc.

So với những trang trí hoa lệ nhưng vô dụng của nhà thiếu gia giả, Tống Hi Niên thích căn phòng đơn giản và thoáng đãng này hơn.

"Nếu cần gì cậu cứ gọi tôi." Người giúp việc đứng ở cửa nói.

Tống Hi Niên nghi ngờ rằng chỉ cần ở gần Tạ Cảnh Thần thì bất kỳ ai cũng sẽ bị ảnh hưởng mà trở nên ít nói, dè dặt. Cậu quyết tâm giữ vững bản chất của mình, tuyệt đối sẽ không trở thành một "tảng băng".

"Tôi nên gọi dì là gì?" Do ảnh hưởng từ bà của mình, Tống Hi Niên luôn có sự thân thiết tự nhiên đối với những người phụ nữ trung niên làm công việc như thế này.

"Cậu cứ gọi tôi là dì Mai."

"Vâng, dì Mai." Tống Hi Niên mỉm cười rạng rỡ, "Cho tôi hỏi chú nhỏ ở phòng nào vậy?"

“Tạ tổng ở phòng cuối cùng tầng ba.”

“Vâng, cảm ơn dì Mai.” Tống Hi Niên đáp.

“Không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa.”

Cánh cửa đóng lại, Tống Hi Niên dán tai vào cửa, xác nhận bên ngoài không còn tiếng động, sau đó che miệng lại để không phát ra âm thanh, hào hứng quay ba vòng rồi lao lên giường.

Giường thật lớn, thật mềm, thật thích, Tống Hi Niên kích động lăn lộn trên giường, ga trải giường và chăn vẫn còn mùi nắng.

Lăn đủ rồi, Tống Hi Niên lại bò dậy chạy vào phòng tắm.

Đứng ở cửa, cậu ngạc nhiên thốt lên “woaa” một tiếng, hóa ra phòng tắm thật sự có bồn tắm lớn như vậy sao?

Cậu chống một tay vào thành bồn tắm để nghiên cứu mấy cái nút, mấy cái này dùng để làm gì? Có phải là kiểu như trên tivi, có thể làm nóng và massage, nếu hai người cùng ngâm, có thể làm những chuyện xấu hổ không?

Tống Hi Niên vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng của mình, không được rồi, nhất định phải ngâm một chút để giảm nhiệt mới được.

Cậu mở vòi nước, tùy tiện ấn một nút kim loại, những lỗ nhỏ quanh bồn tắm bắt đầu phun ra bọt trắng, từng đám từng đám tụ lại giữa bồn.

Tống Hi Niên nhanh chóng cởϊ qυầи áo, một tay thò vào nước để thử nhiệt độ, sau đó lần lượt đưa chân vào bồn tắm.

Lưng trần của cậu áp sát vào thành bồn, dòng nước ấm chảy luân phiên quanh người.

Quả không sai, cuộc sống của người giàu thật sự cực kỳ vui vẻ!

Tống Hi Niên bật loa bluetooth trên kệ, bên trong phát những bài hát tiếng Anh có giai điệu nhẹ nhàng, cậu vừa xoa xoa bọt trên cánh tay vừa hát, “Tôi thích tắm, da dẻ thật đẹp! Mang mũ tắm và hát nhảy múa! Nàng tiên cá muốn chạy trốn~”

Một tiếng đồng hồ sau, Tống Hi Niên thỏa mãn ra khỏi bồn tắm, tiện tay khoác khăn tắm lên vai.

Cậu lẩm bẩm vừa hát vừa trở về phòng ngủ, mở tủ quần áo, cánh tay chống lên cánh cửa, ngây người tại chỗ.

Tống Hi Niên nhìn vào tủ quần áo trống rỗng, rồi quay lại nhìn bộ vest vừa được giặt sạch treo trên ban công, vẫn đang nhỏ nước, cảm thấy khó chịu.

Là một thiếu gia sắp trở thành tỷ phú, tại sao cậu phải chăm chỉ như vậy? Người giàu có tự giặt quần áo không? Đôi tay biết giặt quần áo này thật sự là sự chế nhạo và xúc phạm đối với bất động sản và số tiền trong ngân hàng!

Cậu đã sai, cậu phải sửa.

Nhưng bây giờ không phải là trọng điểm, trọng điểm là…

Tống Hi Niên nhìn xuống cơ thể chỉ quấn một chiếc khăn tắm, không thể cứ như vậy mà đi mượn quần áo mặc được chứ?

Một tay cậu vẫn chống lên tủ, đảo mắt, ánh nhìn chuyển sang phòng tắm đầy hơi nước.

Có rồi.

Tôi thật thông minh.

—-

Tầng ba, phòng của Tạ Cảnh Thần.

Người đàn ông đã cởϊ áσ vest cao cấp, thắt lưng cũng được tháo ra đặt một bên. Anh cầm điện thoại, một tay nhét vào túi quần, đứng bên cửa sổ kính ngắm nhìn bóng đêm.

“Tạ Tổng, qua điều tra, Tống thiếu gia quả thực là đứa trẻ bị nhầm lẫn, hiện tại thông tin về cha mẹ ruột của cậu ấy vẫn chưa rõ.” Giọng của trợ lý Tôn truyền qua điện thoại, “Nhưng có thể xác định cậu ấy không có huyết thống với ngài.”

Tạ Cảnh Thần tắt điện thoại, cảm nhận chất liệu mềm mại trong túi quần. Trong tay là một chiếc khăn tay cotton sạch sẽ, trên đó còn thoang thoảng mùi xoài nhẹ nhàng.

Tiếng gõ cửa kéo anh trở về, Tạ Cảnh Thần nhét khăn tay vào túi quần, mở cửa nhưng lại cau mày trước “cảnh tượng” trước mắt.

Đứng ở cửa là một thiếu niên mặt đỏ bừng, đầu tóc còn nhỏ nước. Toàn thân ngoại trừ đầu và dưới mắt cá chân ra, đều được quấn bằng những chiếc khăn tắm dày, ước lượng ít nhất có bảy, tám cái khăn, trông tròn trịa như một chiếc bánh bao di động.

“Chú nhỏ, có thể cho cháu mượn một bộ quần áo mặc không?” Tống Hi Niên quấn mình như chiếc bánh bao, miệng nhếch lên, vô tội nhìn Tạ Cảnh Thần, “Tủ quần áo trong phòng cháu trống rỗng, quần áo mặc về cháu đã giặt sạch rồi.”

“Giặt sạch?” Mặt Tạ Cảnh Thần trở nên u ám.

Trong mắt Tạ Cảnh Thần, đứa cháu trai nghịch ngợm này tuyệt đối sẽ không tự tay giặt quần áo. Hơn nữa, cậu ấy chắc chắn rất rõ bộ vest cao cấp giá năm con số đó không thể giặt nước.

Ban đầu, Tống Hi Niên vui mừng vì sự thông minh của mình khi quấn chặt khăn, nhưng khi thấy bộ mặt nghiêm túc của Tạ Cảnh Thần, cậu lại sợ hãi.

Người này thật đáng sợ, nhưng cậu đã tốn rất nhiều công sức để quấn thành như vậy, không mang ra cho người ta xem thì thật đáng tiếc.

Nhưng……

Tống Hi Niên bỗng thấy chột dạ.

Không xong rồi, Tạ Cảnh Thần là sếp lớn, sếp lớn là dùng để lập kế hoạch kiếm tiền tỷ, sao có thể có thời gian để lo cho việc của cậu, chuyện này nên trực tiếp tìm dì Mai mới đúng!

“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Tống Hi Niên quấn khăn tắm trên người, hành động có chút hạn chế, nhưng để bày tỏ thành ý, cậu vẫn cố gắng cúi người chín mươi độ.

Nhưng cúi không được, khăn tắm quấn quanh cổ lại bắt đầu tuột xuống vai.

Cậu nắm được cái khăn này nhưng không giữ nổi cái khác, cuối cùng, mọi chuyện trở thành tình huống cực kỳ xấu hổ mà cậu không thể kiểm soát. Điều tồi tệ nhất là Tạ Cảnh Thân vẫn đứng ngay trước mặt cậu, cũng không giúp đỡ gì.

Bây giờ đào một cái hố chui xuống còn kịp không nhỉ?

Chú xấu xa không giúp thì thôi, cũng phải tránh né chút chứ, sao lại nhìn thẳng vào cơ thể người khác như vậy, có biết lịch sự không thế?

Đồ biếи ŧɦái, lưu manh!

Không đúng, chú ta sẽ không nghĩ rằng tôi đang dùng mánh khóe để quyến rũ chú ta chứ?

Trong cơn hoảng loạn, Tống Hi Niên chỉ còn biết tiếp tục cúi đầu nhận lỗi, cậu nắm chặt cái khăn rơi ra và ôm chặt vào ngực, nhắm mắt cúi đầu thật sâu, “Xin lỗi, xin lỗi, cháu không cố ý.”

Thấy không có ai phản ứng gì, Tống Hi Niên thận trọng mở mắt, mới nhận ra nơi này ngoài cậu ra không còn ai khác.

Vậy nên, Tạ Cảnh Thân đã đi từ lâu, cậu còn ngớ ngẩn làm bài thể dục thắt lưng với không khí bao lâu?

Ai nha mặc kệ, tranh thủ không có ai chạy trước đã.

“Đứng lại.”

Tống Hi Niên chưa đi được hai bước, phía sau đã vang lên giọng nói của Tạ Cảnh Thân. Tất cả khăn tắm đều ôm chặt trước ngực, sau lưng cảm thấy lạnh toát.

Giây tiếp theo, bờ vai của cậu cảm nhận được sự mềm mại của vải dệt, lòng bàn tay cũng bị nhét vào cảm giác tương tự.

Giọng nói trầm ấm và có sức hút từ trên đầu cậu vọng xuống, “Ngày mai sẽ đưa cậu đi mua quần áo.”

Tống Hi Niên cứng người, đứng im tại chỗ, cậu nhắm chặt mắt, gật đầu thật mạnh.

Sau khi chắc chắn xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, Tống Hi Niên quay đầu lại, thấy cửa phòng của Tạ Cảnh Thần đã đóng chặt, như thể chưa bao giờ mở ra, trong lòng cậu cảm thấy hơi bất an.

Trong lòng bàn tay cậu là một chiếc quần ngủ màu sáng mềm mại, còn chiếc áo cùng loại đang vắt trên vai cậu.

Không nghĩ ngợi nhiều, Tống Hi Niên nhanh chân chạy xuống cầu thang, khóa cửa lại rồi lao vào chăn, co người lại, áp đầu vào gối, hai tai cậu nóng bừng.

Nhớ lại những gì đã xảy ra trên lầu, Tống Hi Niên nắm chặt chăn, cơ thể cuộn tròn.

Có phải chú ta...

Đã thấy mông của tôi không?

—---

Tạ Cảnh Thần đóng cửa lại, tiện tay đặt khăn tay lên đầu giường, rồi thong thả bước vào phòng tắm, đứng trước gương, một tay mở cúc áo sơ mi.

Hình ảnh trước khi đóng cửa bỗng hiện lên trong tâm trí anh.

Gầy đến thế, như thể đã chịu tổn thương.

Tạ Cảnh Thần dừng lại giữa chừng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tự ti, anh chạm đầu ngón tay vào sống mũi.

Còn khá cao đấy chứ.

—-----

Môi trường mới không làm Tống Hi Niên cảm thấy bất an hay lo lắng, điều duy nhất làm cậu ảnh hưởng là chiếc giường quá êm, khiến cho cậu, người từ nhỏ đã được bà nội giáo dục phải ngủ sớm dậy sớm, ngủ một giấc đến tận mười giờ sáng.

Tống Hi Niên xoa xoa cái bụng đói, trước tiên phải dậy làm chút gì đó để ăn.

Cậu rửa mặt xong, dụi dụi mắt, đi xuống cầu thang.

Cậu vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của Tạ Cảnh Thần, người đàn ông cao hơn cậu gần một cái đầu nên quần áo trên người cậu rộng thùng thình, cậu còn phải xắn ống quần và tay áo lên.

Tống Hi Niên nhìn thấy người phụ nữ đeo tạp dề trong bếp, cậu vẫy tay vui vẻ nói: “Chào buổi sáng, dì Mai!”

Dì Mai quay lại cúi đầu chào, “Chào buổi sáng, thiếu gia.”

Tống Hi Niên nhìn thấy bàn ăn đầy những món ăn sáng phong phú, mắt cậu sáng rực, “Những món này là dành cho tôi à?”

“Đúng vậy.” Dì Mai vừa chà tay lên tạp dề vừa nói, “Nếu không vừa ý, tôi có thể làm lại cho cậu.”

Tống Hi Niên ngồi xuống bàn, cắn một miếng bánh mì mới nướng, vui vẻ phết bơ lên, “Không cần đâu, rất ngon, cảm ơn dì.”

Trước đây bà thường nghe đồn rằng con trai của anh trai Tạ tổng rất ngang bướng và không biết điều. Nhưng hôm nay gặp, dường như không giống như lời đồn bên ngoài, ánh mắt đứa trẻ này rất chân thành, nhìn còn khá dễ thương nữa.

Tống Hi Niên liếʍ môi, “Chú nhỏ chưa dậy à?”

“Tạ tổng đã ra ngoài hai tiếng trước.”

“À.” Cũng đúng, bây giờ đã mười giờ, đại boss sao có thể nhàn hạ như cậu được.

Tiếng gõ cửa làm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, trợ lý của Tạ Cảnh Thần cầm một cái túi đứng ở cửa.

Tống Hi Niên không ngần ngại, vẫy tay về phía anh ta, “Chào buổi sáng, anh Tiểu Tôn, anh ăn sáng chưa? Cùng ăn không?”

Trợ lý Tôn bị sự nhiệt tình của cậu làm cho bất ngờ, vị thiếu gia này không chỉ trở nên thân thiện mà còn...

Ánh mắt của trợ lý Tôn rơi vào làn da trắng nõn và xương quai xanh của Tống Hi Niên, cậu ta đang mặc... đồ ngủ của Tạ tổng sao?

Trợ lý Tôn, người đã đi theo Tạ Cảnh Thần gần mười năm, biết ông chủ rất sạch sẽ, không thích tiếp xúc quá gần với người khác, tối qua để cho vị thiếu gia này lên xe, trong mắt anh ta đây đã là giới hạn rồi.

Mà bộ đồ ngủ này, cũng là cái mà ông chủ thường mặc. Trợ lý Tôn không khỏi nuốt nước bọt, không biết đã ưu đãi đến mức nào mà lại có thể khoan dung đến độ này?

“Anh Tiểu Tôn, anh Tiểu Tôn?” Tống Hi Niên vẫy tay trước mặt anh ta.

Trợ lý Tôn hồi phục lại tinh thần, cúi đầu gật đầu, “Thiếu gia, cậu nói đi.”

“Không cần khách sáo như vậy, gọi tôi là Niên Niên là được.”

“Niên... Niên?” Môi của trợ lý Tôn cứng đơ, tê dại, “Thiếu gia Niên Niên.”

Thấy người đối diện có chút khó xử, Tống Hi Niên không kiên trì nữa, cậu cầm nửa quả trứng gà lên lắc lắc, “Anh có muốn ăn sáng không?”

“Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.” Trợ lý Tôn đặt chiếc túi lên ghế bên cạnh Tống Hi Niên, “Đây là quần áo hôm nay cậu, Tạ tổng bảo tôi dẫn cậu đến trung tâm thương mại chọn những trang phục cậu thích.”

Cuối cùng cũng có đồ mặc, nụ cười trên mặt Tống Hi Niên hiện rõ, “Cảm ơn anh!”

Trợ lý Tôn nhìn nụ cười tươi sáng của Tống Hi Niên, thật sự không biết một ánh nắng nhỏ như vậy có thể ở bên cạnh Tạ tổng hay không.

—---

Sau bữa sáng, Tống Hi Niên theo trợ lý Tôn đến trung tâm thương mại gần đó.

Người sau dẫn cậu đến một cửa hàng thương hiệu cao cấp trên tầng ba, “Niên... thiếu gia Niên Niên, mời cậu chọn, nếu không hài lòng, chúng ta có thể sang cửa hàng khác.”

Tống Hi Niên tùy tiện lôi một cái áo sơ mi bình thường ra, vừa giơ lên tay cậu run rẩy, nhanh chóng buông ra, hỏi trợ lý Tôn bên cạnh, “Cái này... tiền mua quần áo ai trả?”

Trợ lý Tôn kính cẩn đáp, “Tạ tổng đã đưa thẻ tín dụng cho tôi, mọi thứ ở cửa hàng này, chỉ cần cậu thích, đều có thể mua.”

“A, thế à.” Tống Hi Niên chớp chớp mắt, “Vậy chúng ta xuống dưới nhé.”

Trợ lý Tôn theo sau Tống Hi Niên, đến một cửa hàng bình dân, “Cái này có được không? Cửa hàng trên quá đắt không cần thiết.”

Tiền cần phải tiêu cho đúng mục đích, ví dụ như, nâng cấp một chút cho bồn tắm.

Trợ lý Tôn nói: “Cậu có thể mua bất kỳ trang phục và thương hiệu nào cậu thích.”

Được đồng ý, Tống Hi Niên chọn vài bộ quần áo ôm trong lòng, “Phiền anh Tiểu Tôn chờ tôi một chút.”

Tống Hi Niên hành động nhanh nhẹn, chưa đầy một giờ, đã mua được vài bộ quần áo.

Trong lúc đó, trợ lý Tôn đã gọi điện cho Tạ Cảnh Thần.

“Tạ tổng, quần áo cơ bản đã mua xong.” Trợ lý Tôn báo cáo, “Nhưng, Tống thiếu gia không mua thương hiệu cao cấp ngài chỉ định, mà lại đi xuống cửa hàng đồ thể thao, toàn là những thương hiệu đại chúng vài trăm đồng.”

Trong lúc trợ lý Tôn đang nói, một chiếc điện thoại khác của Tạ Cảnh Thần hiện lên một thông báo chi tiêu thẻ tín dụng.

「【Ngân hàng Trung Quốc Thẻ tín dụng】Tài khoản có đuôi 7228 của bạn, vào lúc 11:30 ngày 02 tháng 09 năm 2022, đã tiêu 180000 nhân dân tệ.」

Ánh mắt Tạ Cảnh Thần dừng lại ở tin nhắn đó, “Cậu nói cậu ấy chỉ mua mấy bộ vài trăm đồng thôi sao?”

“Đúng vậy, tổng chi tiêu cũng không quá năm nghìn.”

Sắc mặt của Tạ Cảnh Thần trầm xuống, "Chiếc thẻ đó hiện đang ở trong tay ai?"

"Khoảng mười phút trước, Tống thiếu gia đã lấy thẻ tín dụng từ tôi," trợ lý Tôn thật thà trả lời. "Nhưng có vẻ như cậu ấy không muốn tôi đi theo, vì vậy..."

"Được rồi, tôi biết rồi."

—---

Vào lúc chín giờ tối, Tạ Cảnh Thần mở cửa bước vào nhà.

Tống Hi Niên đang ngồi xem tivi trong phòng khách, lập tức chạy đến gần, tràn đầy năng lượng, "Chú nhỏ, chú về rồi à? Chú đã ăn tối chưa? Có khát không? Để cháu rót nước cho chú nhé."

Cậu ôm một chiếc gối ôm mềm mại trong tay chạy đến.

Đã quen sống một mình nhiều năm, Tạ Cảnh Thần vẫn chưa thích ứng với sự xuất hiện của một thành viên mới trong nhà, nhưng cũng không thấy khó chịu.

“Ăn rồi, không khát.”

“Ồ, vậy là tốt rồi.” Tống Hi Niên vẫn chưa có ý định rời đi, cằm tựa lên gối ôm, nhìn chằm chằm vào chú nhỏ, "Chú nhỏ, chú có bận lắm không? Cháu có thể mượn chú một chút thời gian không?"

Thấy Tạ Cảnh Thần không từ chối, Tống Hi Niên tiến thêm vài bước, nhẹ nhàng kéo tay áo anh, dẫn anh đến gần sofa, rồi rót một cốc nước ấm đưa cho anh, “Chú nhỏ, chờ cháu một lát, nhanh thôi.”

Tạ Cảnh Thần cúi đầu nhìn cốc nước ấm, nhấp một ngụm.

Tống Hi Niên lấy từ trong túi ra vài bộ quần áo, "Chú có thể giúp cháu xem thử bộ này có đẹp không?"

"Dù sao thì cũng là chú nhỏ bỏ tiền ra mua cho cháu, nếu chú không thích, cháu sẽ đi đổi lại."

Tạ Cảnh Thần đưa tay đặt lên cằm, một lúc sau vẫn không từ chối được đứa trẻ ngây ngô với khuôn mặt đầy mong đợi, gật đầu.

Nhận được sự đồng ý, Tống Hi Niên lập tức mở túi, “Cháu sẽ nhanh thôi.”

Cậu ôm quần áo chạy lên lầu, vì quá vội mà chạy lên nhầm tầng, sau đó lại vội vàng chạy ngược xuống.

Vài phút sau, Tống Hi Niên mặc áo phông trắng và quần jeans, đứng cách Tạ Cảnh Thần hai mét, cậu kéo kéo vạt áo, "Bộ này có đẹp không ạ?"

Tống Hi Niên gầy gò, da trắng, mặc gì cũng hợp, ngay cả những trang phục đơn giản nhất khi mặc lên người cậu cũng toát lên vẻ tươi mới và tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

“Ừm,” Tạ Cảnh Thần chỉ liếc qua, đáp lại một tiếng nhàn nhạt.

Mặc dù đối phương có vẻ lạnh nhạt, nhưng không tỏ vẻ khó chịu. Nhân cơ hội này, Tống Hy Niên lại lấy ra một chiếc áo sơ mi caro nhạt màu, "Vậy để cháu thử cái này nữa nhé?"

Tạ Cảnh Thần gật đầu.

Vài phút sau, Tống Hi Niên lại đứng trước mặt anh. Bộ trang phục này không chỉ làm cậu trông trẻ trung, mà còn mang lại vẻ chững chạc, nho nhã.

Tạ Cảnh Thần ngả lưng lên sofa, đôi chân để tự nhiên, đặt cốc thủy tinh xuống bàn, giữ nguyên tư thế chống tay lên trán, trông lười biếng nhưng thoải mái, thản nhiên trả lời, “Đẹp.”

Khiến một người lạnh lùng như Tạ Cảnh Thần nói ra chữ "đẹp" quả là khó hơn cả việc Hằng Nga lên cung trăng. Tống Hi Niên cảm thấy thế giới đã hòa bình rồi, xã hội chủ nghĩa cộng sản cũng không còn xa nữa.

Cậu vui vẻ lục tìm tiếp, lấy ra một bộ đồ thể thao, “Vậy để cháu thử nốt bộ này nhé?”

Nhận được ánh mắt đồng ý của Tạ Cảnh Thần, Tống Hi Niên ôm quần áo định chạy lên lầu.

Nhưng từ sau lưng bỗng vang lên giọng nói ra lệnh đầy thích thú của Tạ Cảnh Thần, “Thay ngay ở đây đi.”

—----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Hi Niên: Có phải chú ấy lại muốn nhìn mông mình không? 【giận dỗi】

Ai cũng biết tác giả này rất thích vẽ bánh lớn, vậy các bạn có muốn đặt trước cảnh bồn tắm nóng bỏng không?【che mặt】

(vẽ bánh lớn: ý chỉ những điều không có thật, khó thành hiện thực.)