Cho cháu 500 vạn, chúng ta kết hôn hợp đồng.
----------
Không lạ gì khi một kẻ biếи ŧɦái như thế lại có vô số đàn ông và phụ nữ đổ xô tới. Với nhan sắc của người này, dù biếи ŧɦái đến đâu cũng không cản nổi.
Ông chú tồi tệ này, đừng nên rơi xuống trần gian làm hại người khác, loại khổ này hãy để cậu chịu đựng một mình cho.
Trong mười mấy phút tiếp theo, toàn bộ sự chú ý của Tống Hi Niên đều tập trung vào Tạ Cảnh Thần, cho đến khi người đàn ông này tránh xa đám đông, đi về phía cuối hành lang.
Tống Hi Niên xé mở viên kẹo mềm cuối cùng cho vào miệng, rồi nhét giấy gói vào túi, nhanh chóng đuổi theo hướng Tạ Cảnh Thần.
Tạ Cảnh Thần đứng trước bồn rửa tay đá cẩm thạch, nới lỏng cà vạt. Dù anh đã chinh chiến trên thương trường bao năm, anh vẫn không thích những buổi tiệc ồn ào như thế này.
Vài phút trước, một người phụ nữ cố tình ngã trước mặt anh, tay đặt lên tay anh một cách đầy ẩn ý. Tạ Cảnh Thần đã rửa tay ba lần mà vẫn chưa loại bỏ hết mùi nước hoa nồng nặc.
Anh không còn kiên nhẫn nữa, tắt vòi nước, tìm giấy lau tay, nhưng hộp giấy lại trống không.
Cùng lúc đó, một bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh chìa ra từ phía bên cạnh, cầm một chiếc khăn tay màu nhạt sạch sẽ, "Chú nhỏ, dùng cái này đi."
Một hương xoài ngọt ngào thoáng qua mũi anh, xua tan mùi nước hoa hăng nồng trong khoang mũi, giống như ly nước trái cây mát lạnh giữa mùa hè nóng nực, ngọt ngào nhưng không ngấy.
Chàng trai trước đây luôn sợ hãi anh, giờ đây lại nở nụ cười tươi tắn đứng trước mặt.
Tạ Cảnh Thần nhận lấy chiếc khăn tay, nhìn lướt qua bộ vest vừa vặn trên người Tống Hi Niên, rồi buột miệng nói, "Gầy rồi."
Trong cuốn tiểu thuyết gốc, "cậu thiếu gia giả" là kẻ ham ăn lười làm, thân hình khá mập. Nhưng kể từ khi Tống Hi Niên xuyên vào thân xác này, ngoại hình hiện tại được sao y nguyên cơ thể của cậu.
"Hóa ra chú nhỏ quan tâm đến cháu thế." Tống Hi Niên mỉm cười ngọt ngào, tiếp tục trò chuyện, "Vậy chú thích gầy hơn hay béo hơn?"
"Cháu muốn nói gì?" Tạ Cảnh Thần hờ hững thu ánh mắt lại, rõ ràng không có hứng thú trò chuyện.
Tống Hi Niên thầm bĩu môi, đúng là người không dễ gần.
"Bình thường người nhòm ngó chú nhiều lắm, mỗi ngày phải xử lý họ chắc chú rất mệt nhỉ." Tống Hi Niên tỏ ra đồng cảm và quan tâm, "Cháu thật sự rất thương chú."
Dù sự hiện diện của Tạ Cảnh Thần toát ra một luồng khí áp mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp của anh, điều này khiến Tống Hi Niên vừa lo sợ lại vừa phấn khích.
"Chú là một ông chủ lớn, mà mấy chuyện vặt vãnh này vẫn phải tự mình xử lý, thật là lãng phí tài năng và thời gian quá đi."
"Rốt cuộc cháu muốn nói gì?" Sự kiên nhẫn của Tạ Cảnh Thần dần cạn kiệt, chỉ còn chút nữa là anh sẽ nổi giận.
Tống Hi Niên cũng không muốn kéo dài thêm, cậu nói ngay, "Chú nhỏ, chú cho cháu 500 vạn, chúng ta kết hôn hợp đồng. Cháu ngoan ngoãn nghe lời, không làm phiền, lại còn giúp chú đuổi mấy kẻ kia đi, chú thấy được không?"
Sự thẳng thắn của Tống Hi Niên cuối cùng cũng khiến biểu cảm của Tạ Cảnh Thần có chút thay đổi, nhưng rất nhanh anh lại trở về vẻ lạnh lùng, "Không sợ tôi à?"
Sao lại không sợ được, đứng gần thôi cũng đủ khiến người ta run lên vì khí thế của anh rồi. Nhưng ai bảo chú vừa giàu lại vừa đẹp trai làm gì! Nhan sắc có thể vượt qua nỗi sợ vô hình, xem như thử thách giới hạn của con người đi.
Tống Hi Niên lắc đầu, "Chú nhỏ đẹp trai tốt bụng thế, cháu chẳng sợ đâu!"
"Mặc dù tôi không biết cháu đang chơi trò gì," Giọng của Tạ Cảnh Thần mang theo uy hϊếp, "Nhưng cháu nên biết, tôi là chú của cháu."
Kết hôn cận huyết là điều không thể.
Sự kiên nhẫn của Tạ Cảnh Thần hoàn toàn cạn kiệt, anh không còn thời gian để phí phạm nữa. Anh bước ngang qua Tống Hi Niên, không chút do dự, tiến thẳng ra cửa.
Tống Hi Niên ngay lập tức nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy, "Cháu hoàn toàn không phải là người nhà họ Tạ, cháu là đứa trẻ bị nhầm lẫn, cậu thiếu gia thực sự sắp đến tìm lại thân phận rồi."
"Chú nhỏ, chú biết mà, ba chẳng bao giờ thích cháu, chắc chắn cháu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà." Tống Hi Niên nghẹn ngào, "Cháu chỉ muốn có một mái nhà, muốn sống tiếp thôi, xin chú hãy cho cháu một chỗ nương thân được không, cháu cầu xin chú."
Tiếng nức nở của Tống Hi Niên vẫn chưa dứt, "Ngoài chỗ của chú, cháu chẳng có nơi nào để đi nữa."
Tạ Cảnh Thần đứng cách đó vài mét dừng lại trong vài giây, nhưng cũng chỉ để lại một bóng lưng, rồi lạnh lùng biến mất trong hành lang.
Khi chắc chắn không còn nhìn thấy bóng dáng của Tạ Cảnh Thần nữa, Tống Hi Niên bước tới trước gương, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của mình, lục túi một hồi mới nhớ ra chiếc khăn tay đã bị Tạ Cảnh Thần lấy mất.
Cậu dùng mu bàn tay lau đi vệt nước mắt
Người chú không có tình người, không chịu cho ở nhờ thì thôi.
Trời không tuyệt đường ai, rồi cũng sẽ có cách khác mà thôi.
—--
Khi đi được nửa đường, Tạ Cảnh Thần mới nhận ra trong tay mình vẫn còn cầm chiếc khăn tay mềm mại ấy. Anh định ném vào thùng rác, nhưng khi đưa tay ra, đột nhiên dừng lại.
Theo bản năng, Tạ Cảnh Thần đưa chiếc khăn tay lên gần mũi mình. Hương thơm ngọt ngào của xoài len lỏi vào mũi, trên mu bàn tay của anh cũng có mùi hương tương tự, giống như mùi kẹo xoài mà trẻ con hay ăn.
Hương thơm ấy làm lu mờ mùi nước hoa nồng nặc khiến anh chán ghét.
Tạ Cảnh Thần cau mày.
Chẳng phải cậu bị dị ứng với xoài sao?
—--
"Thiếu... Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân mời cậu qua đó." Người giúp việc vội vã chạy đến phòng vệ sinh với vẻ mặt gấp gáp.
Có vẻ như vị thiếu gia thật - Tạ Thần, đã đến.
Phía sau Tống Hi Niên là một ô cửa sổ, nếu bây giờ bỏ chạy, tìm một thành phố không ai có thể tìm thấy, bắt đầu lại từ đầu cũng không tệ.
Tống Hi Niên vỗ tay, bước ra khỏi phòng vệ sinh, "Được rồi, tôi sẽ qua ngay."
Tại sao phải chạy nhỉ? Nghe nói cậu thiếu gia giả vì mê nhan sắc của thiếu gia thật, nên mới bị mê mẩn đến phát cuồng. Không khéo thiếu gia thật còn đẹp trai hơn cả người chú này.
Không xem thì thật quá uổng phí.
Dù sao cũng chẳng tốn tiền, không xem cũng phí.
Tôi phải xem xem vị thiếu gia thật này rốt cuộc có nhan sắc đỉnh cao cỡ nào.
Tống Hi Niên theo người giúp việc xuyên qua đám đông, đến sảnh tiệc.
Trong đám đông ấy, chỉ có một cậu thiếu niên trạc tuổi cậu là hoàn toàn khác biệt. Khác với những vị khách khoác lên mình những bộ lễ phục sang trọng, cậu thiếu niên ấy chỉ mặc bộ đồ thể thao cũ kỹ đã bạc màu, ánh mắt đầy vẻ ngây thơ và uất ức.
Tống Hi Niên khẽ nhếch mép.
Dù thiếu niên này cao ráo và có gương mặt tinh tế, nhưng cũng chỉ đẹp hơn người bình thường một chút thôi.
Tống Hi Niên chuyển ánh mắt sang Tạ Cảnh Thần, người đang cầm ly rượu vang chân cao. Ở đây có một người đàn ông trưởng thành, vừa đẹp trai lại vừa giàu có, vậy mà thích gì cậu trai ngây thơ non nớt kia?
Bên cạnh thiếu gia thật còn có một người đàn ông đeo kính gọng đen, sau này sẽ trở thành trợ lý riêng của cậu ta, giúp cậu ta bày mưu tính kế và làm nhiều việc xấu.
Còn bây giờ, thiếu gia thật Tạ Thần giống như một chú thỏ non đáng thương, nhưng bên trong lại là một con ác quỷ đen tối.
Sau khi thiếu gia giả bị đuổi ra khỏi nhà, ban đầu chỉ muốn sống qua ngày, nhưng Tạ Thần luôn tìm cách chèn ép, khiến cậu phải rời đi mà không một xu dính túi, thường xuyên bị đánh đập, bị buộc phải ngủ ngoài đường, chân bị què không có tiền chữa trị. Đến khi nhận được một ít cứu trợ, thì ngay trong đêm lại bị cướp sạch.
Đến khi cùng đường bí lối, thiếu gia thật Tạ Thần lại xuất hiện, đóng vai kẻ giả vờ tốt bụng, nói muốn giúp cậu, nhưng thực ra là từng chút một hành hạ cậu đến chết.
Tất cả tội lỗi và thù hận chỉ vì thiếu gia giả đã cướp đi mười tám năm cuộc đời của cậu ta, nhưng thiếu gia giả khi đó đâu có quyền lựa chọn.
Nếu không đọc qua tiểu thuyết gốc, Tống Hi Niên cũng không thể tin rằng, chàng trai ngại ngùng và nhút nhát này lại có thể làm ra những hành động điên cuồng đến vậy.
Thiếu gia giả chỉ là một tên ăn chơi hư hỏng, không có đầu óc, không có mưu kế, mới bị thiếu gia thật chơi đùa đến mù quáng.
Nhưng xin lỗi, thiếu gia giả ngốc, còn cậu thì không.
Chỉ là đóng vai kẻ ngây thơ thôi mà, chuyện này ai chẳng làm được.
Trợ lý của thiếu gia thật cầm trên tay bản báo cáo xét nghiệm ADN không thể chối cãi, đẩy Tống Hi Niên xuống tận đáy vực sâu.
Sự việc thiếu gia thật bị trao nhầm đã được làm rõ, mọi người không khỏi cảm thấy xót xa và rơi nước mắt.
Cuối cùng, thiếu gia thật còn diễn thêm một màn bi thương, mắt ngấn lệ chất vấn Tống Hi Niên: “Tại sao cậu lại đánh cắp mười mấy năm cuộc đời của tôi, còn muốn cướp luôn cả người thân của tôi?”
Tống Hi Niên nhìn thiếu gia thật khóc lóc tội nghiệp.
Cậu diễn giỏi quá rồi, vậy thì đừng trách tôi.
Tống Hi Niên hít một hơi, bước đến trước mặt Tạ lão gia và Tạ phu nhân, giọng nói đầy sự khiêm nhường: "Ba, con xin một ly rượu được không?"
Tạ lão gia vẻ mặt nặng nề, chỉ thị cho người giúp việc mang một ly rượu vang đến cho cậu.
Theo đúng tình tiết trong tiểu thuyết, người giúp việc vì căm ghét thiếu gia giả, đã đổi rượu vang thành giấm chua, mà thiếu gia giả thì ghét giấm vô cùng. Khi uống nhầm giấm, cậu đã không nhịn được mà phun hết lên người Tạ lão gia.
Điều đó khiến Tạ lão gia nổi cơn thịnh nộ, trước mặt tất cả các khách khứa, đánh đập cậu một trận rồi đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng Tống Hi Niên không ghét giấm, cậu cầm ly rượu, nâng lên trước mặt Tạ lão gia và Tạ phu nhân, “Con bất hiếu, chỉ mong ba mẹ mãi mãi hạnh phúc.”
“Con không hối hận khi đến nhà họ Tạ, con chỉ tiếc rằng mình không may mắn, không còn cơ hội ở bên những người con yêu quý nhất nữa.”
Uống cạn một ly giấm có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu rơi nước mắt, khỏi cần phải nhéo đùi nữa. Nhưng lần này phải rút kinh nghiệm, không thể diễn quá đà.
Khi Tống Hi Niên đưa ly rượu lên miệng, thì phát hiện có gì đó không đúng. Bên trong cái ly chân cao này chắc chắn không phải rượu vang, nhưng cũng không phải giấm, mà là... Coca Cola, loại đồ uống yêu thích của thiếu gia giả.
Cậu đưa mắt nhìn người giúp việc, cô ấy quả nhiên gật đầu với cậu, mọi thứ trở nên sáng tỏ trong chớp mắt.
Nhưng mà, cô giúp việc yêu quý ơi, cô thật dễ dàng xí xóa mọi hận thù quá nhỉ. Tôi chỉ mới đối xử tốt với cô một chút mà cô đã quên luôn những năm tháng thiếu gia giả bắt nạt và hành hạ cô rồi sao?
Biết ơn cũng không tệ, nhưng cô đang hại tôi đấy! Không có giấm, làm sao tôi khóc được? Giữa chốn đông người thế này cũng không tiện nhéo đùi, chẳng lẽ tôi phải cắn lưỡi sao?
Thôi vậy, đúng lúc đang khát, uống Coca trước đã rồi tính sau. Tống Hi Niên hít mũi, uống cạn ly "rượu vang giả".
Vừa uống vào, Tống Hi Niên liền cảm thấy trong đám đông có một lực đẩy nào đó. Ngay khoảnh khắc đó, cậu đã tính toán được diễn biến tiếp theo.
Bị đẩy, nghẹn nước, cậu sẽ phun Coca Cola chưa nuốt kịp lên mặt Tạ lão gia, lão ta sẽ nổi trận lôi đình, sai người đánh đập cậu rồi đuổi ra khỏi nhà.
Tính toán thế nào cũng không ngờ lại có người ngầm hại mình.
Bây giờ chỉ còn cách dùng kịch bản bi kịch để tự cứu mình, ngã thì phải ngã, nhưng Coca tuyệt đối không thể phun ra.
Bọt khí của Coca làm cay xè mũi, Tống Hi Niên mặt đỏ gay, vừa nghiêng người sắp ngã thì rơi vào một vòng tay êm ái.
Khi nuốt xong ngụm nước ngọt, Tống Hi Niên quay đầu, mắt ngấn lệ.
Là Tạ Cảnh Thần.
Kế hoạch vừa thông minh bao nhiêu, lúc này lại đau đớn bấy nhiêu. Cậu chỉ muốn ngã một cú thôi, để kiếm chút sự thương hại mà!
Tuyệt vọng và u buồn là cảm xúc của cậu lúc này. Tại sao tạo một tai nạn bình thường lại khó đến thế? Chú nhỏ, có phải chú đã thông đồng với người giúp việc để hại tôi không?
Vừa nãy anh đi dứt khoát như vậy, giờ thì đừng tới đỡ tôi chứ. Kế hoạch bị phá hỏng rồi, giờ tôi phải làm sao để kết thúc đây?
Tay Tống Hi Niên vẫn còn cầm ly rượu đã uống cạn. Vừa rồi vì hành động quá mạnh, cậu vô tình va vào góc bàn, chiếc ly vỡ vụn trong lòng bàn tay, một ít mảnh kính đâm vào đầu ngón tay.
Chẳng lẽ tôi phải rạch cổ tay để tỏ lòng thành sao?
Thấy Tống Hi Niên đã đứng vững, Tạ Cảnh Thần liền lập tức buông tay, cách xa cậu như một người lạ lạnh lùng không liên quan.
Thấy vậy, Tống Hi Niên chỉ biết buồn bã nói một câu: “Cảm ơn chú nhỏ.”
“Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn được chú nhỏ của tôi bảo vệ.” Tạ Thần gào lên, khóc lóc thảm thiết, “Cậu là đồ súc sinh, đồ khốn, cậu còn muốn cướp đi bao nhiêu thứ của tôi nữa?”
Một tiếng tát vang dội làm bữa tiệc lặng ngắt. Tất cả ánh mắt đều dồn vào gương mặt sưng đỏ của thiếu gia thật bị Tạ lão gia tát.
“Đồ con hoang cũng dám giả mạo con trai tôi.” Một cái tát chưa đủ, Tạ lão gia lại tát thêm một cái nữa, “Cậu có xứng không?”
Tống Hi Niên: “?”
“Ai u, con trai yêu quý của tôi, con thế nào rồi?” Tạ phu nhân chạy đến ôm Tống Hi Niên, “Có bị doạ sợ không?”
Thiếu gia thật ôm một bên mặt bị đánh, ngồi bệt xuống đất, nghẹn ngào, “Ba mẹ, con thật sự là con ruột của hai người. Ba mẹ có thể đưa con đi làm xét nghiệm ADN, đừng để cậu ta lừa.”
Tạ lão nhìn khuôn mặt giống mình đến tám phần, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, ông hắng giọng, “Cho dù là vậy, cậu cũng không được phép nói chuyện với Niên Niên như thế.”
“Niên Niên không thể rời khỏi nhà họ Tạ.”
Chuyện diễn ra thế này quả thực nằm ngoài dự liệu của Tống Hi Niên, nhưng các người thật quá đáng, từng người một đều là tội phạm, tôi thực sự không muốn trở về nhà họ Tạ để cùng ngồi tù với các người đâu.
Khi Tống Hi Niên đang vắt óc tìm lý do để rời khỏi nơi này, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng anh.
“Không đi với tôi nữa à?”
—-----------------
Tác giả nói thêm:
Ông chủ Tạ sắp bắt người rồi.