Chương 16 – Hoa đào thối của Tam ca
“Cút!”
Phong Cửu U có chút mệt mỏi, không chút do dự, lạnh lùng nói một câu, sau đó đi về phía trong viện.
Sau một ngày bận rộn, dù nàng có dị năng nhưng cũng không thể chịu nổi cường độ vận động cao trong thời gian dài như vậy. Và dù nàng có chịu được đi chăng nữa, thì đứa nhỏ trong bụng nàng cũng không thể.
“Ngươi đứng lại cho ta!”
Sau khi cô gái đó đứng dậy, không biết lấy đâu một cây gậy gỗ, rồi đuổi theo.
"Tiện nhân, đứng lại cho ta, Dật ca ca chỉ có thể là của ta."
Thấy Phong Cửu U không có ý định dừng lại, cô ta vung gậy gỗ đánh vào đầu Phong Cửu U.
"Cẩn thận!"
"Phong gia nha đầu."
"Muội muội."
"Cô cô."
Nghe thấy động tĩnh ở bên này, Phong Thần Dật và các thôn dân đến xem đều kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Trước khi họ tiến lên giúp đỡ.
Phong Cửu U đã giống như có mắt sau lưng, quay lại chộp lấy cây gậy, mạnh mẽ hất văng cô gái kia cả người lẫn gậy ra xa.
"Bộp!"
“Ây da…” Cô gái ngã xuống đất và kêu lên đau đớn.
Cũng may Phong Cửu U đã khống chế sức lực của mình, nếu không cô gái kia hoặc là chết hoặc là bị thương nặng rồi.
Nàng không muốn gây rắc rối, nên mới giảm bớt lực, khiến cô gái kia chỉ đau đớn chứ không có gì nghiêm trọng.
Nhưng cô gái ấy vẫn không biết hối cải, vẻ mặt hung ác hằn học nhìn Phong Cửu U, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Chính là ngươi, con tiện nhân này, dám quyến rũ Dật ca ca của ta, khiến huynh ấy ngày ngày chạy đến chỗ ngươi... ngươi...”
Vừa nói lời này, cô ta vừa muốn giơ tay đánh Phong Cửu U, Phong Cửu U chưa kịp làm gì, Phong Thần Dật đã lao tới.
"Chát..."
Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô gái.
“Câm ngay cái miệng thối của ngươi lại! Dương Thúy Hoa, đừng có cắn người linh tinh, đây là muội muội ruột của ta, trong thôn Thượng Thủy không ai là không biết.
Còn nữa, ta chưa bao giờ có quan hệ gì với cô, đừng có hủy hoại danh tiếng của ta.”
Phong Thần Dật tức giận tát cô ta một cái, rồi nhanh chóng tránh ra xa, như thể chỉ cần đứng cạnh cô ta thì giây giây sau sẽ dính phải thứ gì đó dơ bẩn.
Sự ghê tởm của anh thể hiện rõ đến mức mọi xung quanh cũng có thể nhìn rõ.
Phong Cửu U lúc đầu có chút tức giận, nghe được lời này, nàng chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, không nói nên lời.
Đồng thời trong lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp, người tam ca này quả thực rất hợp ý nàng.
Trong mắt Phong Cửu U, không có cái gọi là đàn ông đánh phụ nữ thì mất phong độ. Một số phụ nữ thực sự xứng đáng bị đánh.
“Dật ca ca, huynh vì con tiện nhân này mà đánh muội ư?”
Dương Thúy Hoa đau đớn, chỉ tay vào Phong Thần Dật, trách móc anh, rồi khóc lóc bỏ chạy như thể vừa bị ức hϊếp.
Cô ta hoàn toàn quên mất câu nói vừa rồi của Phong Thần Dật: “Đây là muội ruột của ta.” Trong lúc bỏ chạy, cô ta vẫn không quên hướng về phía Phong Cửu U buông lời đe dọa:
"Lần này ngươi may mắn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Phong Cửu U nhìn sâu vào Phong Thần Dật.
“Đào hoa thối của mình thì tự lo liệu cho tốt, đừng có làm phiền ta. Lần sau ta không đảm bảo là sẽ có án mạng hay không đâu.”.
"Hì hì!" Phong Thần Dật ngượng ngùng cười.
"Muội muội à, sẽ không có lần sau đâu, là lỗi của tam ca, sau này ta sẽ không bao giờ để mấy đứa đàn bà chanh chua đó làm phiền muội đâu."
Nếu còn có lần nữa, anh sẽ tự tay dập tắt ngay từ trong trứng nước.
Phong Cửu U không để ý đến anh, bước vào viện, nhưng không đóng cổng lại.
Phong Thần Dật to gan đi theo, dẫn theo Tứ Lang và Thất Lang vào trong, còn cẩn thận đóng cổng lại.
"Muội muội, hôm nay muội đi đâu vậy? Tam ca đến hai lần cũng không thấy muội ở nhà."
Phong Cửu U lấy từ trong giỏ ra một con gà rừng, rồi thô bạo ném vào người Phong Thần Dật.
"Ôi! Ôi! Ôi! Muội muội, muội làm gì vậy?"
Phong Thần Dật ôm con gà rừng vẫn còn sống nhảy tưng tưng trong lòng, lùi về sau vài bước. Khi anh nhìn kỹ con gà trong tay mình, đồng tử đột nhiên co rút.
Giọng nói bỗng lắp bắp.
"Muội... Muội lên núi rồi ư?"