Tâm Trung Đích Ca (Khúc Ca Trong Tim)

Chương 4

CHƯƠNG 4

Đàm Văn Sơ dẫn Lộ Địch An đến một nhà hàng nằm lưng chừng núi có quang cảnh thanh nhã, ngồi trong phòng, một bên thưởng thức cảnh sắc một bên ăn cơm, tâm tình hai người đều đặc biệt hảo.

Khi uống trà, Đàm Văn Sơ hỏi dò: “Tôi có thể hỏi cậu mấy câu được không?”

Lộ Địch An gật gật đầu, “Anh nói đi.”

“Cậu… ở trong bệnh viện thú y kia sao?”

Lộ Địch An biết, Đàm Văn Sơ muốn biết về cậu nhiều hơn một chút, cậu cũng không ngại nói với anh, “Không phải, chỉ ở tạm nơi đó không. Tôi và Lộ Vi vốn ở vùng phụ cận hải vực Australia, chúng tôi bị phát hiện, chúng tôi không muốn bị bán để thành sủng vật, lại càng không muốn vào phòng thí nghiệm, vì thế chúng tôi chạy trốn đến đây. Bác sỹ Lãnh thực tế là Âm Dương sư, là người liên lạc qua lại giữa hai giới yêu thú và con người, chúng tôi tin tưởng anh ta, anh ta sẽ bảo hộ chúng tôi.”

Khi nghe thấy hai từ ‘sủng vật’ và ‘phòng thí nghiệm’, chân mày Đàm Văn Sơ nhíu lại, anh nói: “Lộ Vi là chị của cậu đi, vậy bây giờ những người trong nhà khác thì sao?”

“Tôi xem nàng giống như tỷ tỷ, nàng vẫn luôn chăm sóc tôi, hai người chúng tôi sống dựa vào nhau, hiện tại những người trong tộc chúng tôi cũng không còn đến quá một trăm người.” Lộ Địch An cười cười thâm trầm, biểu tình không giống như một người ít tuổi, thực sự giống như một lão nhân đã trải qua những đau thương, vẻ mặt của cậu khiến trong lòng Đàm Văn Sơ đau xót. Là nhân ngư nên bị truy bắt, Đàm Văn Sơ thật sự muốn ngay lập tức vươn tay ra ôm cậu vào lòng, hảo hảo bảo hộ cậu, không để cho cậu mang cảm giác u buồn và thâm trầm này nữa.

“Ở lại nơi đây có lâu không?” Đây là câu hỏi Đàm Văn Sơ muốn hỏi nhất.

Mà đối với ánh mắt tha thiết của Đàm Văn Sơ, Lộ Địch An không trả lời.

Trong lòng Đàm Văn Sơ đương nhiên hy vọng Lộ Địch An có thể ở lại, anh sẽ thường xuyên hẹn cậu, theo đuổi cậu, Đàm Văn Sơ cũng đã nghĩ luôn đến chuyện kết hôn. Hiện tại, đã ban hành luật chính thức, bọn họ có thể ra đăng ký, anh có thể đường đường chính chính cùng Lộ Địch An bên nhau. Biết chuyện này còn lâu mới đến, Đàm Văn Sơ không nói gì thêm nữa.

Tuy biết rõ Lộ Địch An đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử, nhưng ngoại hình như thiếu niên luôn làm cho Đàm Văn Sơ cảm thấy cậu vẫn còn rất nhỏ, cần hảo hảo bảo hộ, thậm chí là yêu thương. Đàm Văn Sơ đã từng nghe bằng hữu nói qua, ‘Tiểu hài tử cũng giống như loài vật, anh yêu thương nó bao nhiêu, nó sẽ yêu lại anh bấy nhiêu’. Đàm Văn Sơ thường nghĩ, nếu anh yêu Lộ Địch An thật sự thật sự sâu sắc, có phải hay không… Lộ Địch An cũng sẽ yêu lại anh sâu sắc như thế? Lộ Địch An có phải hay không sẽ yêu anh? Nếu cậu không… Đàm Văn Sơ không dàm nghĩ tiếp nữa, nếu đáp án chính là không, khi biết được đáp án đó khẳng định còn khổ sở hơn so với dự cảm.

Ăn xong bữa trưa, Lộ Địch An yêu cầu trở về, hai người lại quay về Đàm gia. Cả một buổi chiều Đàm Văn Sơ đều chỉ cho Lộ Địch An chơi bóng, trước tiên là bóng rổ, sau đó là tennis. Đàm Văn Sơ là cao thủ, anh đem những động tác cơ bản cùng sự thành thạo chỉ lại cho Lộ Địch An, hai người một bên học một bên ngoạn, thập phần vui vẻ.

Khi hướng dẫn những động tác chụp và tung bóng, Đàm Văn Sơ nắm chặt tay Lộ Địch An, cũng ôm cậu vào lòng, trong khoảnh khắc, Đàm Văn Sơ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, anh gần như muốn nói ‘thỉnh vĩnh viễn ở lại bên anh’, lại sợ sẽ quá đường đột, thật vất vả mới nhịn xuống được.

Khi Lộ Địch An ngoạn cùng Đàm Văn Sơ, cậu phát hiện Đàm Văn Sơ rất thích nói với cậu những câu như ‘Không sao’, ‘Đừng sợ’, ‘Thêm một lần nữa nào’. Trên người Đàm Văn Sơ đều toát ra thái độ lạc quan hướng ngoại, thoải mái không thể nói hết được, có lẽ tính cách đó và những gì đã trải khi lớn lên có liên quan đến nhau, anh là kiểu người khi trời sập xuống sẽ lấy mền ra che chắn, Lộ Địch An nghĩ, nếu cùng Đàm Văn Sơ đi du lịch, bị lạc đường, Đàm Văn Sơ khẳng định sẽ không sợ hãi, anh sẽ chỉ cười ha ha, cho đó là thêm một lần mạo hiểm nữa.

Đàm Văn Sơ luôn tràn ngập dương quang, thu hút thiếu niên nhân ngư đã sống nhiều năm dưới đáy biển sâu tăm tối, Lộ Địch An cảm thấy nụ cười của Đàm Văn Sơ có thể chiếu sáng tất cả mọi vật.

Ngoạn mệt rồi, hai người ngồi xuống nghỉ, nhìn sân sau có rất nhiều chậu hoa to nhỏ khác nhau, Lộ Địch An ngạc nhiên, “Tôi có cảm giác những chậu hoa ở đây không giống với hoa ở sân trước.”

Đàm Văn Sơ gật đầu, “Sân trước là để người khác ngắm, không tận tâm chọn lọc vun xén, có người làm vườn chăm sóc, có điều chủng loại nổi tiếng hơn một chút.”

“Vậy còn sân sau này?”

Đàm Văn Sơ ghé sát vào Lộ Địch An, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, hạ giọng nói: “Là tôi trộm được.”

“A!”

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ cười ha ha, “Không phải đâu, gạt cậu thôi, là tôi xin người ta. Tôi thích hoa, cũng không phải những loại quý hiếm, chỉ cần đúng ý thích của tôi, tôi sẽ đến xin chủ nhân chiết cho tôi một nhánh. Sân sau này là do nhiều năm thu thập của tôi mới được, khi tôi ở Hương Đảo sẽ chăm sóc chúng.

“Thật không?” Lộ Địch An có chút không tin.

Đàm Văn Sơ cười nói, “Không tin? Nói cho cậu biết, trong cốp xe của tôi vẫn luôn chứa xẻng du lịch và túi chuyên dụng, chiến lợi phẩm rải rác toàn bộ thành phố Hương Đảo.”

Lộ Địch An không khỏi cười lớn, “Đến đâu cũng xin được sao.”

“Đến đây, tôi dẫn cậu đi xem.” Đàm Văn Sơ kéo Lộ Địch An, dắt cậu đến trước mấy chậu hoa, từng chậu từng chậu mà giới thiệu. Qua sự giới thiệu của Đàm Văn Sơ, Lộ Địch An biết được hoa diên vĩ, tú cầu, hoa hồng, còn có rất nhiều loại hoa khác mà cậu chưa từng nghe qua.

“Thật đẹp.” Lộ Địch An ngắm những bông diên vĩ.

“Ân, tôi còn biết khi nó nở sẽ thật sự xinh đẹp, tôi rất thích diên vĩ, lần đó mỗi ngày đi ngang đều nhìn ngắm, sau đó tôi tìm đến chủ nhân vườn hoa kia, quấn lấy y, xin y chiết cho tôi, cuối cùng y chịu không nổi sự phiền phức của tôi, liền đào lấy hai chậu nhượng cho tôi, sau đó lại tìm mua thêm, hiện tại đã có hơn năm mươi chậu.”

Lộ Địch An vươn tay chạm nhẹ vào cánh hoa, hoa diên vĩ màu trắng, đầu hoặc rìa cánh hoa mang màu tím nhạt, chuyển màu phi thường tuyệt vời tự nhiên, Lộ Địch An kìm không được tán thưởng, “Thật đẹp, thiên nhiên thật sự điêu luyện.”

“Đúng vậy.”

Nhìn sân sau bao phủ bởi những chậu hoa lớn nhỏ, Lộ Địch An nhìn Đàm Văn Sơ cười không ngừng, “Chiến lợi phẩm của anh thực sự là nhiều.”

“Bắt đầu từ tiểu học tôi đã đến New York học, ngày nghỉ hằng năm sẽ trở về, khi ra ngoài ngoạn, chỉ cần nhìn thấy hoa lại muốn mang một ít về nhà, trong nhiều năm mới có được như vậy.”

“Anh du học ở New York?” Lộ Địch An kinh ngạc hỏi.

“A, cũng… có thể nói như vậy?”

“Vậy, khi anh xuống phố, có phải hay không mặc quần jean vừa dài vừa rộng, cột chiếc khăn ngang đầu, chân luôn nhịp nhịp, thấy người khác liền đấm nhẹ một cái lên ngực, chào một tiếng ‘Hey, man’.” (Bé An lậm phim cao bồi quá rồi…)

“A ha ha ha… cậu thật đáng yêu.” Nhìn Lộ Địch An bắt chước sinh động y như thật, Đàm Văn Sơ nhịn không cười lớn, “Không, tôi không có, tôi chỉ đến công việc trượt ván với người ta thôi.”

Trò chuyện cả ngày, Hoa thúc đứng cách đó không xa gọi hai người: “Thiếu gia, Tiểu An, các ngươi trở về nghỉ ngơi chút đi.”

Một lần nữa Đàm Văn Sơ kinh ngạc thời gian trôi qua quá nhanh, anh nhìn nhìn đồng hồ, liền dẫn Lộ Địch An quay về. Chơi cả ngày, Đàm Văn Sơ lấy quần áo của anh đưa cho Lộ Địch An. Khi nhìn thấy Lộ Địch An quần áo thể thao, chiếc áo hơi dài, ống quần phải xắn lên, Đàm Văn Sơ cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu.

“Bữa tối muốn ăn món gì?” Ngữ khí nói chuyện của Hoa thúc với Lộ Địch An thập phần thân thiết, bộ dáng quen thân không câu nệ lễ tiết.

“Cái gì cũng được.”

“Như vậy tôi sẽ tự chủ.” Hoa thúc nói xong quay đi, lại bị Đàm Văn Sơ gọi lại, “Chú còn chưa hỏi tôi.”

“Chẳng phải cậu thì cái gì cũng tốt sao?” Hoa thúc nghiêng đầu hỏi.

Đàm Văn Sơ chỉ cười cười, kéo Lộ Địch An cùng xem TV.

Khi Đàm Văn Sơ bày ly ra bàn, Hoa thúc hỏi Lộ Địch An, “Tiểu An… trưởng thành chưa?”

Lộ Địch An suy nghĩ một chút, “Nếu tính theo thời gian của con người, đã hai mươi tuổi rồi.”

Hoa thúc dường như thập phần vui vẻ, “Như vậy uống rượu sẽ không sao.”

Bữa tối phong phú và khéo léo, Lộ Địch An lần nữa chứng tỏ món ăn nào cậu cũng thích. Rượu nho được ủ từ trang viên bằng hữu của Đàm gia mang đến, có mùi thơm của hoa anh đào, vị tươi mát lại không mất vị nồng đậm, làm cho Lộ Địch An chưa từng uống rượu nho lại phi thường thích.

“Còn một chai, cậu mang về uống đi,” Đàm Văn Sơ thấy Lộ Địch An thích, vô cùng cao hứng, “Chỉ tiếc là sản phẩm riêng của trang viên, số lượng hàng năm chỉ có hạn, hiện tại tôi cũng không có. Sang năm sẽ đòi chú ấy thêm một chút.”

“Không cần, cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo, thích thì cứ lấy đi.”

Lộ Địch An gật đầu nói: “Vậy thì tôi nhận thôi.”

Ăn xong bữa tối, Đàm Văn Sơ đề nghị Lộ Địch An cùng đi tản bộ, hai người dắt theo Thu Thu, đi theo con đường riêng dẫn ra biển, đi ra bãi cát.

Đi dọc theo bãi cát một lúc, Lộ Địch An phát hiện nơi này phi thường yên tĩnh, cậu nhìn xung quanh, “Như thế nào lại không có người nào khác.?”

“Như vậy không tốt sao? Tôi nghĩ có lẽ các cậu cũng không thích đông người.” Đàm Văn Sơ nhớ đến ánh mắt Lộ Vi nhìn anh, trực giác của anh cho biết Lộ Vi muốn như vậy.

“Tôi cảm thấy không sao, tôi cũng không sợ đông người, lại nói, những người bình thường cũng không biết chúng tôi là nhân ngư. Lộ Vi khá căng thẳng, nàng sợ tôi bị tổn thương. Những năm gần đây Lộ Vi vẫn bảo hộ tôi, chiếu cố tôi, nàng chịu áp lực rất lớn, tôi thực phải cảm ơn nàng.” Lộ Địch An nói xong, lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó nhìn lại Đàm Văn Sơ, hỏi: “Nơi này chắc không có người lạ xuất hiện đi.”

Đàm Văn Sơ cười cười, “Phía sau núi là lục địa, còn bãi cát này, đích thực là của cá nhân, không có người ngoài bước vào.”

“Vậy còn biển?” Lộ Địch An nâng tay chỉ ra biển trước mặt.

Đàm Văn Sơ ngượng ngùng cười, “Bờ biển này cũng của cá nhân.” Rồi anh vội vàng bổ sung, “Tuy rằng có đánh dấu hải phận, nhưng nếu người bơi lội hay lướt ván vì hăng say mà lấn sang, chúng tôi cũng không để tâm.”

“Đều thuộc gia đình anh?” Lộ Địch An truy hỏi.

Đàm Văn Sơ gật gật đầu.

Lộ Địch An ngồi lên ghềnh đá trên bãi cát, tỏ ý bảo Đàm Văn Sơ ngồi xuống cạnh bên cậu. Trời lúc này đã chạng vạng, nơi chân trời là một mạt hồng sắc mỹ lệ, mặt biển từ bích lam sắc chuyển sang thâm lâm, bán nguyệt đã dần xuất hiện, xung quanh còn có những vì sao nhỏ nhấp nháy sáng.

“Chúng ta ngồi nói chuyện chút đi.” Lộ Địch An cười nói.

Đàm Văn Sơ liếc nhìn Thu Thu đang tự chơi đến vô cùng hăng say trên bờ cát, sau đó ngồi xuống cạnh Lộ Địch An.

“Gia đình anh làm gì?” Tuy rằng hoàng tử nhân ngư không thường lên lục địa, những cậu cũng không phải hoàn toàn không biết về xã hội con người, Đàm gia có thể mua được cả một mảnh đất lớn như vậy, nhà giàu bình thường khẳng định cũng không đủ để hình dung.

Đàm Văn Sơ vẫn nghiêm túc nói về gia đình anh, “Nhiều thế hệ của Đàm gia lái thuyền, cáp, hiện tại đã không còn. Tổ tiên nhà chúng tôi là thủy thủ, trước đây rất lâu theo các đội tàu thuyền đi qua những đại lục khác. Sau đó mua thuyền cho mình mà bắt đầu kinh doanh, vận chuyển. Kinh doanh càng ngày càng lớn. Sau khi tổ phục qua đời, gia sản chia làm ba phần, cho cha tôi, chú và cô. Hiện tại dưới tên công ty Đàm thị tại thành phố Hương Đảo không ít tàu thủy vạn tấn làm vận chuyển, bên cạnh đó còn kinh doanh xuất khẩu và bất động sản. Đương nhiên, Đàm gia và Onassis của Hy Lạp so sánh vẫn còn kém một bậc, nhưng ở trong nước, chúng tôi có thể xưng là vua về thuyền biển.”

Nhìn mặt biển nhấp nhô những gợn sóng, Đàm Văn Sơ cảm thán, “Tôi từ nhỏ đã thích biển, ba tuổi bắt đầu theo người nhà xuống biển bơi, tôi đối với biển có hảo cảm và kính sợ một cách không giải thích được. Tôi thích những môn thể thao mạo hiểm, thích mạo hiểm, thích du lịch khắp nơi, cô nói đây nhất định là di truyền từ trưởng bối ngày trước. Trong những năm khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, tôi đã thay mặt những người trong gia đình đối với biển vẫn còn tràn đầy sự tò mò, vượt trùng dương xa xôi đi du lịch các nước..

Lộ Địch An nghe được, hâm mộ trong lòng, “Anh nhất định đã đi rất nhiều nơi.”

“Có thể nói đã đi toàn bộ các đại lục, chỉ còn hai cực nam bắc vẫn chưa.”

“Biển thì sao?”

Đàm Văn Sơ cười nhìn Lộ Địch An, “Tôi tin rằng những vùng biển tôi đi qua khẳng định không nhiều bằng cậu.”

Lộ Địch An nghe xong, đầu tiên là cười gật đầu, sau đó biểu tình từ từ trở nên bất đắc dĩ, ngón tay vô tình vẻ trên cát, “Ai muốn bơi bơi khắp nơi đâu.”

Đàm Văn Sơ nhìn Lộ Địch An lại chuyển biểu tình u buồn, tim như bị ai đó bóp chặt lấy, anh vội hỏi, “Vì sao?”

“Tôi ghét biển, không một chút ánh sáng, cái gì cũng nhìn không thấy. Tôi thường nghĩ: sẽ bao lâu nữa mắt mình sẽ bắt đầu thoái hóa? Tôi cảm thấy có nó hay không cũng không khác gì nhau.”

Nghe thấy oán ý trong thanh âm của Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ không biết phải trấn an cậu như thế nào mới tốt. Anh hoàn toàn hiểu được những suy nghĩ này của tiểu nhân ngư, cậu không chịu nổi biển sâu và cô đơn, càng không chịu nổi sự thống khổ phải lãng phí sinh mệnh này.

“Tôi tưởng tượng đến rất nhiều đến những yêu thú bình thường, tầm thường một chút, không cần phải trốn đông trốn tây, không cần nhìn trước ngó sau. Tôi muốn đọc sách, học tập kiến thức, hoàn hảo được leo núi vài lần, bằng không tôi cái gì cũng không biết, giống như ngốc tử. Tôi hy vọng, có thể vào đại học, sau đó làm những chuyện tôi cảm thấy có ý nghĩa, công tác, phục vụ xã hội. Tôi không muốn lãng phí cuộc sống này, đợi trong lòng biển nhìn không thấy bàn tay, cứ bơi a, bơi a… Không biết sẽ dừng lại ở đâu, không biết ngày mai sẽ ra sao…”

Lộ Địch An nhìn biển, nói ra tâm nguyện trong lòng cậu, “Tôi có rất nhiều ước mơ, đọc sách, đi máy bay, trồng hoa, nhưỡng rượu, còn có ngoạn người tuyết…, nhận thức người trong mộng của tôi, cùng anh ta một chỗ, cho dù chỉ trải qua cuộc sống bình thường thậm chí là vô vị. Mỗi ngày chúng tôi sẽ cùng nhau tan tầm, bận rộn, cùng nhau nấu cơm, làm việc nhà. Bây giờ tôi cái gì cũng không làm được, không có việc làm, cuộc sống phí hoài, tôi hận tôi như vậy.”

Những lời này Lộ Địch An ít khi thổ lộ, cậu ít khi oán giận trước mặt Lộ Vi, Lộ Vi vì bảo hộ cho cậu đã chịu rất nhiều áp lực, khi Lộ Vi biết được những điều này khẳng định sẽ rất thương tâm. Hiện tại Lộ Địch An có cơ hội được nói ra, cậu tin Đàm Văn Sơ có thể hiểu được cậu.

“Kỳ thật cậu rất thích đất liền, đúng không?” Đàm Văn Sơ hỏi, anh đã biết đáp án trong lòng, tuy rằng thời gian quen biết nhau rất ngắn, nhưng những tâm tư của người trước mặt này anh đều thấu hiểu.

“Đúng vậy.”

“Lưu lại đây, được không?” Đàm Văn Sơ mang theo sự mong đợi, hỏi.

Lộ Địch An quay sang, cố tình cười nhẹ nhìn Đàm Văn Sơ, mơ hồ như muốn hỏi anh – “Anh dựa vào cái gì muốn tôi lưu lại đây?”

Đàm Văn Sơ cúi đầu không dám nhìn Lộ Địch An, cười ngượng ngùng giống như đứa nhỏ, anh thấp giọng nói: “Ở lại đi, Hương Đảo là một thành phố ven biển rất đẹp, phồn hoa, náo nhiệt, tràn trề sức sống, tràn đầy hấp dẫn, ở lại đây cậu nhất định sẽ vui vẻ. Còn có, nếu cậu nguyện ý, tôi muốn nói, tôi đương nhiên nguyện ý, cậu… không bằng chuyển đến nhà tôi, cậu có thể làm những chuyện cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu. Tôi sẽ chiếu cố cậu, bảo hộ cậu, cùng tôi một chỗ cậu không phải sợ hãi, tôi có đủ năng lực.”

Lộ Địch An nghe, cười, cậu biết Đàm Văn Sơ sớm muộn gì cũng sẽ nói những điều này, khi nghe được anh nói nguyện ý ‘bảo hộ’ cậu, Lộ Địch An cảm động, cậu cố tình không trả lời, ngược lại nói: “Nhưng anh bây giờ còn chưa đủ chín chắn, làm sao bảo hộ tôi?”

“Tôi sẽ học,” Đàm Văn Sơ vội vàng nói, chạm phải ánh mắt Lộ Địch An đang nhìn anh lại bối rối cúi đầu, trong lòng thật sự sợ bị cự tuyệt, “Có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa đủ chín chắn, nhưng cũng không sao, chúng ta có thể cùng nhau trưởng thành, nắm tay nhau cùng trưởng thành.”

“Anh vẫn chưa biết gì về tôi.”

Đàm Văn Sơ hắc hắc cười, “Cậu không phải cũng chưa biết về tôi sao.”

Lộ Địch An nhớ đến lần hai người quen nhau, lòng cậu thoáng chốc trở nên dịu dàng, “Nói đến, chính tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy vô cùng thân thiết, tôi tuyệt không sợ anh, tôi biết anh cũng không sợ tôi.”

Đàm Văn Sơ cười, nâng tay nhu mái tóc đen của Lộ Địch An, “Cậu có gì đáng sợ chứ.”

“Tôi là ngư a, tôi không phải người, anh không sợ sao?”

“Đương nhiên không.”

“Có những người a, miệng nói đừng sợ đừng sợ, đến khi nhìn đến bản thể chúng tôi lại sợ, còn có những người lúc đó không có cảm giác gì, chuyện qua rồi thì lại nói linh tinh như trong lòng cảm thấy không thoải mái, khẩu thị tâm phi.”

Đàm Văn Sơ lắc đầu, “Tôi thật không sợ. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện đó, cậu chính là cậu, bộ dáng của cậu ra sao đi nữa tôi cũng không để ý, ngư cũng được, miêu cũng tốt, cho dù là bạch tuộc hay cá mập, thì cậu cũng là cậu.”

Lộ Địch An nở nụ cười, “Bạch tuộc có rất nhiều tua, anh không ngại sao.”

Đàm Văn Sơ cũng cười, “Hảo a, khi ôm cậu cảm giác sẽ thân mật hơn.”

Biết người này tin mình cũng giống như mình tin anh ta, Lộ Địch An chỉ cảm thấy may mắn, không nghĩ tới vừa lên đất liền cư nhiên lại gặp được anh, đây không phải là sự thần kỳ của số mệnh đã chiếu cố cậu, từ nay về sau cậu sẽ không còn phải lang thang phiêu bạt, có thể ở lại bên cạnh người này.

“Ai, khúc ca kia, hát lần nữa nghe một chút đi.” Nhìn trăng đang dần lên, Đàm Văn Sơ nhớ đến lúc trước, anh lấy vai đẩy đẩy vai Lộ Địch An, nói.

“Khúc ca nào chứ?”

“Còn khúc nào nữa?” Cấp Lộ Địch An một ánh mắt ‘Cậu đừng giả bộ’, Đàm Văn Sơ cười nói.

Lộ Địch An ôm đầu gối nhìn biển, chậm rãi hát khúc ca kia, giọng hát động lòng người, tiếng hát tuyệt vời, ca khúc trong truyền thuyết nhân ngư, mang theo nhớ nhung, chờ đợi, khát vọng, đây là khúc ca theo đuổi ái nhân từ xa xưa của tộc nhân ngư, thể hiện nội tâm hướng tới tình yêu hạnh phúc, nhất định chỉ có người kia mới có thể nghe được.

Hát hát, Lộ Địch An khẽ dựa lên vai Đàm Văn Sơ, cảm giác vừa lãng mạn lại vừa cảm thấy xót xa khiến Lộ Địch An khó chịu, cậu quay đi, không để Đàm Văn Sơ nhìn thấy mặt cậu. Đàm Văn Sơ chìm đắm trong tiếng hát, không chú ý thấy đau buồn trong mắt Lộ Địch An.

Hát xong, Lộ Địch An đứng lên, cũng kéo Đàm Văn Sơ đứng lên theo, “Đi, chúng ta bơi đi.”

“Ngay bây giờ?”

“Như thế nào, anh không dám sao?”

Đàm Văn Sơ cười cười, nếu Lộ Địch An đã mời, anh đương nhiên phụng bồi, anh cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay, quần jean và giày thể thao ra, bước xuống biển, nhìn thanh ảnh Đàm Văn Sơ dưới ánh trăng, qua nhiều năm rèn luyện thể thao làm anh có dáng người vô cùng đẹp, vai rộng eo thon, lưng mang hình chữ V tuyệt vời, đôi chân thon dài, nhìn bộ dáng anh đứng im cạnh bờ biển, Lộ Địch An thấp giọng nói: “Hải thần…” (theo tiếng Anh là Poseidon).

Đúng, Đàm Văn Sơ giống như Hải thần trong truyền thuyết, cao lớn, anh tuấn, nụ cười tỏa nắng, sức sống tràn đầy, còn có, anh kiên nghị như vậy, rất đáng tin cậy.

Bước xuống nước, Đàm Văn Sơ hơi hơi vươn người lên, nhẹ nhẹ bơi, anh quay đầu lại, lúc này Lộ Địch An đang đứng cách anh không xa lắm.

“Đến đấu một chút.” Lộ Địch An nói lớn, dẫn đầu bơi ra xa, Đàm Văn Sơ theo sát phía sau cậu. Rất nhanh Lộ Địch An liền phát hiện, Đàm Văn Sơ thật sự bơi rất giỏi, hoàn toàn không thua kém nhân ngư cậu, mặc dù Lộ Địch An tăng tốc như thế nào, Đàm Văn Sơ cuối cùng vẫn cách sau cậu một chút, thỉnh thoảnh anh vươn tay chạm nhẹ vào chân Lộ Địch An, giống như muốn nói ‘Tôi ở ngay bên cạnh cậu’.

Vươn người lên khỏi mặt biển, Lộ Địch An hóa thành hình dáng nhân ngư, ngư vĩ ngân bạch sắc dưới ánh trăng đặc biệt mỹ lệ, Đàm Văn Sơ kinh diễm.

Lộ Địch An dừng lại xoay người, trồi lên bên cạnh Đàm Văn Sơ, “Anh không thấy tôi đáng sợ sao?”

“Cái gì?”

Bày ra ngư vĩ, Lộ Địch An hỏi: “Nhìn thấy cái này, không thấy kỳ quái, đáng sợ sao?”

Đàm Văn Sơ cười, lắc đầu, “Tuyệt không có.” (Anh yêu em nó muốn chết, còn thấy cái gì kỳ quái nữa đâu)

“Như vậy, nói một chút cảm nghĩ đi.” Lộ Địch An truy vấn.

Đàm Văn Sơ nghĩ nghĩ, “Nếu nói thẳng, tôi đang nghĩ giày của cậu đâu mất rồi.”

Nhìn biểu tình vui đùa nhưng lại ra vẻ nghiêm túc của Đàm Văn Sơ, Lộ Địch An phải bật cười, “Biến thành ngư sẽ không còn, khi hóa lại thành người sẽ tự động lộ ra.”

“Sách, nói vậy, luôn có nhiều quần áo hơn chúng tôi a.” Đàm Văn Sơ cười nói.

Lộ Địch An nhịn không được vốc một ít nước biển hắt qua, “Anh nghĩ cái gì vậy a.”

Đàm Văn Sơ lấy tay che, hai người lặn xuống dưới, bọn họ giống như đôi ngư nhi, thỏa thích bơi trong biển, đuổi bắt, đùa giỡn. Bơi cùng Đàm Văn Sơ, Lộ Địch An cảm thấy tuy rằng đang ở trong biển, nhưng có cảm giác như đang bay lên trời, tự do tự tại, tùy ý bay lượn.

Bơi mệt, hai người quay lại bờ, nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ nói: “Cậu vẫn là mặc của tôi đi, sẽ bị cảm mất.”

Lộ Địch An phục hồi nhân dạng, cậu nhìn nhìn áo sơ mi trắng ướt đẫm trên người, lớp vải ướt nước, có chút trong suốt, dính sát vào thân người, cậu ngước mắt nhìn Đàm Văn Sơ một chút, người phía sau quay mặt nhìn sang nơi khác, lông mi thùy hạ biểu hiện anh đang ngượng ngùng. Lộ Địch An cười, cởi chiếc áo trên người ra, Đàm Văn Sơ xoay người ra sau, Lộ Địch An nhìn thấy, thầm bật cười.

Người này, tuy rằng là thiếu gia nhà giàu, thật ra lại không tệ, thực tinh thuần.

Khi mặc áo sơ mi của Đàm Văn Sơ vào rồi, Lộ Địch An mới hỏi: “Vậy còn anh thì sao bây giờ?”

Đàm Văn Sơ xoay người lại, “Tôi, tôi không sao, tôi không sợ lạnh.” Mới nói xong, anh liền ‘cáp thu’ một tiếng, Lộ Địch An bật cười lớn, “Chúng ta mau trở về thôi.”

Hoa thúc thấy hai người trở về, đầu tiên là nói ‘Chơi ngoài biển trễ như vậy, Thu Thu còn trở về sớm hơn các cậu’, sau đó oán giận Đàm Văn Sơ ‘Khẳng định là thiếu gia lôi kéo Tiểu An xuống biển, cũng không nhìn hiện tại đã là tháng mười một rồi’, nghe thấy Đàm Văn Sơ nói ‘Khí hậu thành phố Hương đảo là nhiệt đới’, Hoa thúc liền phản đối ‘Chỉ trên chí tuyến Bắc thôi, cậu nghĩ cậu và tôi đang ở trên đường xích đạo sao’, thấy Hoa thúc và Đàm Văn Sơ, chú một lời, tôi một câu, Lộ Địch An cảm thấy giữa bọn họ thân tình nồng đậm, ấm áp cảm động.

Uống một chút sữa nóng, Lộ Địch An không cảm thấy lạnh chút nào, cậu quấn khăn lui vào trên sofa. Hoa thúc dọn bữa khuya cao lương trái cây, Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An mỗi người ăn một chén.

Hoa thúc lặng lẽ nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần hai giờ sáng, ông không khỏi thầm nén giận Đàm Văn Sơ, “Ngoạn đến nỗi không thèm nhìn đồng hồ, cũng không nhớ Tiểu An cần nghỉ ngơi.” Đàm Văn Sơ nhớ ra, lúc này Hoa thúc đến bên cạnh nói nhỏ, “Tiểu An có ở lại không? Tôi đã dọn dẹp lại khách phòng.”

Đàm Văn Sơ nhìn qua Lộ Địch An, anh hy vọng có thể nghe được cậu nói sẽ ở lại qua đêm, kết quả Lộ Địch An nói: “Trễ rồi, tôi hẳn phải nên về.”

Rất muốn nói ở lại, lại cảm thấy hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu, giữ cậu lại như vậy hình như không ổn, Đàm Văn Sơ đứng lên, “Tôi tiễn cậu.”

Lộ Địch An không cự tuyệt, ngồi lên xe Đàm Văn Sơ.

Xe chạy đến bệnh viện thú y Sao sáng, ngay đầu con hẻm nhỏ, Lộ Địch An có ý bảo Đàm Văn Sơ dừng xe, cậu đề nghị, “Chúng ta đi bộ vào.”

Hai người kề vai nhau, giống như tản bộ, chậm rãi bước vào trong hẻm nhỏ. Biết sắp tới sẽ chia tay, Đàm Văn Sơ chỉ hy vọng có thể bước chậm lại một chút, con đường dưới chân dài thêm một chút.

Cuối cùng vẫn đến bệnh viện, Lộ Địch An ngước đầu, nhìn khuôn mặt Đàm Văn Sơ chăm chú vạn phần lưu luyến, cậu đột nhiên cảm thấy quá khó khăn, giống y như cô gái cùng nam nhân trong manga, rõ ràng là người cậu thích, thế nhưng cậu không thể không ly khai anh. Trong tương lai, anh có thể hay không sẽ còn nhớ đến cậu? Nhớ rõ đã từng gặp qua nhân ngư trên bờ biển, nhớ đã từng cùng nhân ngư bơi lội. Anh sẽ đem sự gặp gỡ bất ngờ của hai người chôn chặt dưới đáy lòng, hay là sau khi gặp được tình yêu mới liền quên đi?

Lúc đầu khi được Lộ Địch An ngắm nhìn, trong lòng Đàm Văn Sơ cảm thấy rất ngọt ngào, sau đó, bị Lộ Địch An nhìn quá lâu, Đàm Văn Sơ đột nhiên cảm thấy bất an, anh cảm nhận được Lộ Địch An có tâm sự, không khỏi hỏi: “Tiểu An, sao vậy?”

Lộ Địch An cười cười, trong nụ cười mang cảm giác vô lực ẩn hiện, “Ngày mai, nga, không, là hôm nay, tôi sẽ đi.”

“Đi?” Đàm Văn Sơ kinh hãi, không khỏi nắm lấy vai Lộ Địch An, “Cậu nói cái gì?”

Lộ Địch An nhẹ thở dài một tiếng, “Tôi sẽ trở về biển.”

Nụ cười trên mặt Đàm Văn Sơ thoáng chốc biến mất, anh ngơ ngác nhìn Lộ Địch An, mới vừa rồi còn hẹn hò cùng anh, tìm hiểu lẫn nhau, bắt đầu phát hiện đối phương rất tốt, hiện tại, cậu nói phải đi. “Vì sao? Cậu lại không thích? Vì sao còn muốn trở về?” Đàm Văn Sơ vội hỏi, “Không thể lưu lại sao? Vì anh…” Nói xong, Đàm Văn Sơ nhìn chăm chú Lộ Địch An rất lâu.

Lộ Địch An cúi đầu xuống, “… Không được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đất liền đối với tôi mà nói, rất nguy hiểm.”

“Biển thì không có sao?”

“Vẫn đỡ hơn một chút.” Lộ Địch An gắng gượng nở nụ cười.

“Em không thích biển.” Đàm Văn Sơ nói chắc chắn.

“Như thế nào có thể, tôi là nhân ngư, như thế nào lại không thích?” Lộ Địch An cuống quít phủ nhận.

“Em nguyện ý sống ở biển?”

Lại nhớ đến biển sâu tối đen không một chút ánh sáng, Lộ Địch An trầm mặc, một lúc sau, cậu lắc đầu, “Tôi không thích. Tôi ghét biển, không một chút ánh sáng, cái gì cũng nhìn không thấy. Dưới biển có những con cá khổng lồ tôi rất ghét, trong mắt chúng nó tôi bất quá cũng chỉ là một con cá, một con cá có thể ăn được.”

“Ở lại được không?” Đàm Văn Sơ thỉnh cầu, anh thật tình muốn giữ Lộ Địch An lại. Lộ Địch An trầm mặc, chậm rãi lắc đầu. Nhìn vẻ mặt Lộ Địch An, kiên quyết, ngưng trọng, Đàm Văn Sơ biết cậu đã quyết định sẽ phải đi, rất lâu Đàm Văn Sơ cũng không nói gì, qua một lúc, anh từ từ hỏi: “Đi lúc nào?”

“Hai giờ chiều.”

“Để anh tiễn em đi.”

“Không cần.”

“Đừng tàn nhẫn như vậy, có được không?” Đàm Văn Sơ thương cảm thỉnh cầu.

Nhớ đến hai người vừa trải qua một ngày hạnh phúc, cảm giác ngọt ngào vẫn còn đọng trong lòng, hiện tại lại nói với anh sẽ không còn gặp nhau nữa, Lộ Địch An cũng cảm thấy đau lòng, cậu gật đầu.

“Đừng gạt anh, không được để đến khi anh đến rồi lại phát hiện em đã rời đi. Hãy để anh tiễn em.”

“Hà tất phải như vậy.”

“Nhìn nhau thêm một chút, vẫn tốt hơn.” Đàm Văn Sơ nói thập phần thẳng thắn chân thành và tha thiết.

Thoáng chốc, cả hai đều không nói gì.

“Hảo, đi vào thôi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Đàm Văn Sơ vươn tay vỗ lên vai Lộ Địch An một chút, lại thả tay xuống.

Lộ Địch An mở cửa bước vào trong, một lúc sau, một cửa sổ trên lầu hai sáng đèn, sau đó, tấm rèm được kéo ra, cửa sổ được mở rộng, thân ảnh Lộ Địch An lại lần nữa hiện ra trong tầm mắt Đàm Văn Sơ.

Đàm Văn Sơ đứng dưới lầu, nhìn thân ảnh gầy yếu của thiếu niên nhân ngư, tuy rằng cậu đã gần hai mươi tuổi, tuy rằng cậu cao đến một mét bảy mươi tám, nhưng Lộ Địch An trong mắt Đàm Văn Sơ vẫn như một hài tử. Ngây ngốc nhìn nhau một lúc rất lâu, Lộ Địch An giơ tay lên vẫy vẫy, ý nói Đàm Văn Sơ nên về đi.

Nhìn động tác vẫy tay ngây thơ của Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ buồn bã không thể nói gì, thở dài một tiếng, lại luyến tiếc phải rời đi. Cuối cùng, Lộ Địch An đóng cửa sổ lại, thả rèm xuống, sau đó tắt đèn. Lúc này Đàm Văn Sơ mới chậm rãi xoay người, đi ra khỏi con hẻm.

“Như vậy có được không?”

Nghe thấy thanh âm của Lãnh Tinh Hồn vang lên từ sau lưng, Lộ Địch An quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt Âm Dương sư sáng lấp lánh, mang cảm giác mị hoặc mê ly.

“Anh ấy sẽ quên tôi…” Lộ Địch An chậm rãi nói, mỉm cười, trong nụ cười mang theo thương cảm.

“Còn cậu? Cậu sẽ quên cậu ta?”

“Sao có thể. Đối với chúng tôi mà nói, tình yêu chính là tất cả, vì để được yêu, chúng tôi có thể hy sinh bất kỳ điều gì.”

“Kết quả cậu lại chọn ly khai cậu ta?” Lãnh Tinh Hồn từng bước truy vấn bức bách.

Lộ Địch An tựa người vào khung cửa, ánh mắt dần ướt đẫm, “Nếu nói thẳng, con người anh ấy so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn gấp nhiều lần, tuy rằng thời gian bên nhau cũng chỉ có một ngày, nhưng tôi thật sự thích anh ấy. Tôi đã từng tưởng tượng hình dáng bên ngoài của vợ tương lai mình vô số lần, tôi cũng lo sợ, không biết người bị tiếng hát của tôi hấp dẫn đến có bộ dáng gì. Khi anh ấy xuất hiện trước mắt tôi, tôi thật sự không ngời rằng nguyên lai anh ấy thật sự tốt như vậy.”

“Cho nên tôi muốn hỏi: Vì sao?”

“Bởi vì anh ấy là con người, bởi vì đất liền không an toàn, bởi vì… rất nhiều nguyên nhân.”

“Là Lộ Vi sao? Tôi vẫn muốn biết. bất quá tôi biết nếu hỏi ra, chỉ là chạm vào vết thương cũ, cho nên nên tôi chưa hỏi qua nàng.” Lãnh Tinh Hồn cuối cùng đã hỏi đến vấn đề anh vẫn luôn muốn biết.

Lộ Địch An tin tưởng Lãnh Tinh Hồn, cậu đem từng chuyện trước đây không bao giờ muốn để người ngoài biết kể lại: “Khi Lộ Vi còn nhỏ vẫn đi theo mẹ tôi, mẹ tôi xem nàng như muội muội. Vì sih sống, nhân ngư chúng tôi không thể không tách ra, khi đó mẹ tôi ủy thác nàng chiếu cố đường tỷ của tôi. Dưới biển cũng tràn đầy nguy hiểm, hải dương cũng có những yêu thú muốn bắt chúng tôi, còn có những con người luôn nghe ngóng săn lùng chúng tôi.”

“Một lần, Lộ Vi dẫn đường tỷ lên núi, đường tỷ gặp một nam nhân, lúc đầu, biểu hiện của nam nhân kia tốt như vậy, đường tỷ bị hắn ta thu hút cực kỳ, kết quả xem hắn ta là bạn đời. Chúng tôi luôn khát vọng đất liền, cũng không nguyện ý lại trốn tránh, Lộ Vi đối với việc đường tỷ đã có nơi đi về rất vui vẻ. Ngay khi các nàng mất cảnh giác, nam nhân lộ ra bộ mặt thật. Chuyện cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, chuyện thật sự ra sao trưởng lão Hải Quy tộc cũng không nói thẳng với tôi, chính là tôi biết tràn đầy sự phản bội, huyết tinh và tàn khốc, khi đó đường tỷ nhất định bi thương thấu tâm can, Lộ Vi khẳng định phi thường thất vọng và tự trách. Kết quả cuối cùng là đường tỷ chết, Lộ Vi mang theo thương tích trốn thoát.”

Nhớ lại cái chết của đường tỷ, Lộ Địch An đau khổ nhắm mắt lại, Lộ Địch An khẽ xoa đầu cậu an ủi.

Vì chuyện này, Lộ Vị rất ân hận, nàng cảm thấy hoàn toàn là do sai lầm của nàng. Khi đó cha mẹ tôi đều đã qua đời, nàng ngay cả sám hối cũng tìm không thấy đối tượng. Từ đó về sau, nàng trở nên đa nghi, cố chấp, cũng không còn tin bất kỳ ai, cho dù yêu thú hải dương, nàng cũng chỉ tin tưởng duy nhất Hải Quy gia tộc đã quen biết tộc nhân ngư chúng tôi từ rất lâu. Khi tộc nhân đem tôi phó thác cho nàng, nàng bảo hộ tôi còn nghiêm ngặt hơn, nàng đã từng không để tôi thấy bất kỳ sinh vật nào. Có đôi khi, nàng khiến tôi cảm thấy thống khổ khi bị trói buộc, nhưng tôi hiểu nàng lo lắng điều gì, sợ hãi điều gù, Lộ Vi là vì tôi, bởi vậy, tôi cũng không muốn làm tổn thương tấm lòng của nàng, chúng tôi không muốn làm sủng vật, không muốn bị đem ra nghiên cứu, chúng tôi muốn sống.” Nói xong lời cuối, vẻ mặt Lộ Địch An trở nên nghiêm túc, nhếch môi.

“Cho nên, cậu bỏ lỡ Đàm Văn Sơ.” Lãnh Tinh Hồn nghe xong, khẽ hỏi.

“Con người a… luôn thương tổn trái tim nhân ngư chúng tôi.” Lộ Địch An chậm rãi thở dài.

“Cậu cảm thấy cậu ta là người như vậy sao?” Lãnh Tinh Hồn hỏi lại.

“Âm Dương sư đại nhân, chuyện tương lai không ai biết được. Tôi nguyện ý tin tưởng Đàm Văn Sơ, nhưng tôi vẫn sợ. Thật đấy. Chúng tôi không thể chịu được sự lừa dối, không thể chịu được sự phản bội. Đứng ở quan điểm thế tục, Văn Sơ anh tuấn, giàu có, anh ấy sẽ có rất nhiều người theo đuổi, mà tôi, chỉ là một con cá.” Lộ Địch An nói xong, thùy hạ mi mắt, tản ra một tia mất mác.

“Trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Lộ Địch An một lần nữa bướng bỉnh ngước đầu lên, nước mắt chảy xuống, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, “Tôi chỉ nói ngoài miệng như vậy, tôi chỉ có thể dùng những câu này tự dối mình, để khi tôi rời khỏi anh ấy sẽ không cảm thấy khó chịu. Kỳ thật, trong lòng tôi rất đau khổ, tôi không muốn ly khai Văn Sơ, tôi hy vọng có thể ở lại bên cạnh anh ấy.”

Lãnh Tinh Hồn bước đến, vươn tay lau nước mắt đang chảy xuống khuôn mặt Lộ Địch An.

Trong góc tối bên ngoài cửa, Lộ Vi đứng lặng lẽ, khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt, sau đó, nàng lặng yên xoay người tránh đi.

Một giờ chiều, Đàm Văn Sơ lại đến, Lãnh Tinh Hồn dẫn anh vào phòng khách, phát hiện thấy mắt anh hơi đỏ, không biết là do một đêm không ngủ hay vì khóc. Biểu tình của Đàm Văn Sơ rất bình tĩnh, dường như đã chấp nhận chuyện Lộ Địch An phải rời khỏi là thật, khi Lộ Địch An xuất hiện, ánh mắt Đàm Văn Sơ lập tức sáng lên, hai người nhìn nhau thâm tình, nhìn nhìn, lại lộ ra nụ cười mang theo đớn đau.

“Chúng ta đi thôi.” Lộ Vi bước qua, hai tay khoát lên vai Lộ Địch An.

Lộ Địch An không nói gì dựa vào người Lộ Vi, đem mặt vùi vào trong áo Lộ Vi.

Đàm Văn Sơ chạy xe đến trước của bệnh viện, Lộ Địch An giống như tiểu sơn dương bị đưa đến lò sát sinh ngoan ngoãn lên xe. Ô Mễ rất muốn đi theo tiễn tiểu bằng hữu, lại bị Lãnh Tinh Hồn cự tuyệt, còn anh lại lên xe.

Xe chạy về hướng bến tàu phía nam, Đàm Văn Sơ dùng thanh âm nhỏ xíu hỏi: “Để tôi tiễn các người ra biển được không?” Thấy Lộ Vi vẫn chưa hiểu, Đàm Văn Sơ nói thêm: “Để du thuyền của tôi chở hai người ra nơi xa một chút.”

Lộ Vi hiểu, đây là cơ hội cuối cùng Đàm Văn Sơ muốn nắm chặt lấy, nàng không ngờ anh lại cố chấp như vậy, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Lộ Địch An, Lộ Vi gật gật đầu: “Cám ơn cậu.”

Bốn người bước lên chiếc du thuyền màu trắng, du thuyền này rất lớn, có vệ tinh định vị cùng trang thiết bị tự động hướng dẫn, Đàm Văn Sơ sau khi điều khiển vị trí và hướng đi trên máy tính xong xuôi đâu đó liền bước lên boong thuyền, cùng Lộ Địch An dựa vào mạn thuyền.

Hôm nay trời đầy mây, mịt mù, hải âu bay rất thấp, thỉnh thoảng kêu lớn. Lộ Địch An nhìn trời cười như khóc, “Tôi còn nghĩ trời sẽ nắng.”

Đàm Văn Sơ không nói gì, anh nâng tay lên ôm lấy vai Lộ Địch An, đã sắp ly khai, anh hiện tại đã bất chấp rất nhiều thứ. Lộ Địch An dựa qua, gò má dán lên vai Đàm Văn Sơ. Đàm Văn Sơ vươn tay, từng chút từng chút khẽ vuốt tóc bên thái dương Lộ Địch An.

Lãnh Tinh Hồn im lặng đứng một góc boong thuyền nhìn thấy, trong lòng có chút phiền muộn, anh nhẹ giọng nói với Lộ Vi bên cạnh: “Cô hiện tại thay đổi quyết định, vẫn còn kịp.”

“Tôi, nếu bị lừa một lần nữa, không bằng tôi chết cho xong.”

“Lộ Vi, đừng cực đoan, tôi tin cô cũng thấy được bọn họ yêu nhau.”

Lộ Vi nghĩ nghĩ: “Nếu thật sự có duyên…”

Thuyền đã tiến vào nơi vùng biển sâu, đã nhìn không thấy bờ, bốn phía đều là biển mờ mịt. Lộ Vi nhìn xung quanh một chút, sau đó bước về phía Lộ Địch An, đứng phía sau cậu nói: “Chúng ta đến nơi rồi.”

Lộ Địch An lưu luyến nhìn Đàm Văn Sơ, từ từ rời khỏi anh, bước đến cạnh Lộ Vi.

Đàm Văn Sơ cùng Lãnh Tinh Hồn đứng cạnh mạn thuyền, nhìn Lộ Vi và Lộ Địch An cùng nhảy xuống nước, hóa thành hai nhân ngư, một trước một sau bơi về phía vùng biển sâu hơn.

Nhìn tiểu nhân ngư càng ngày càng khuất tầm mắt, càng ngày càng xa, cuối cùng là biến mất trong làn nước biển, Đàm Văn Sơ cuối cùng chịu không nổi, anh liều mạng nhảy xuống biển, Lãnh Tinh Hồn đứng phía sau anh kinh hô: “Uy, không được!”

Đàm Văn Sơ liều nàng bơi về hướng Lộ Địch An đã bơi đi, anh bơi rất nhanh, vượt qua bao nhiêu con sóng, giống như đã quên đi tất cả. Đáng tiếc là cho dù cố gắng như thế nào Đàm Văn Sơ cũng không đuổi kịp nhân ngư, nhân ngư có thể tùy ý lặn xuống hải vực rất sâu, mà Đàm Văn Sơ thân là người không thể làm được. Nhìn Đàm Văn Sơ ẩn trong nước, rất lâu vẫn chưa thấy nổi lên, Lãnh Tinh Hồn cực kỳ lo lắng, cậu ta tiếp tục như vậy sẽ không toàn mạng.

Đàm Văn Sơ trong nước biển cố gắng mở to mắt, nhìn trước lại nhìn xuống, anh cố gắng tìm kiếm thân ảnh Lộ Địch An, tuy rằng biết rõ bản thân mình nhìn không thấy, tìm không thấy, nhưng anh vẫn tiếp tục làm như vậy.

Lộ Địch An đã lặn sau xuống dưới đột nhiên ngừng lại, sau đó xoay người, cậu nhìn lại đằng sau, anh có thể cảm nhận được Đàm Văn Sơ đang ở trong biển, anh ấy đang tìm cậu.

Lộ Vi giữ chặt tay Lộ Địch An, Lộ Địch An rụt mạnh tay lại, lắc lắc đầu với LỘ Vi, sau đó liền xoay người vẫy mạnh ngư vĩ, bơi nhanh trở lại như tên bắn. Lộ Vi bất đắc dĩ nhìn Lộ Địch An bơi xa, nàng biết, cuối cùng nàng cũng không ngăn được cậu.

Tìm thấy Đàm Văn Sơ đang chìm dần trong bước, Lộ Địch An nâng gáy anh lên, cố gắng trồi lên mặt biển, Đàm Văn Sơ há miệng thở, một bên ho một bên thở.

Lãnh Tinh Hồn nhìn thấy Đàm Văn Sơ được Lộ Địch An cứu, anh cuối cùng thở một hơi nhẹ nhõm, đến khi Lộ Địch An mang Đàm Văn Sơ bơi đến gần, anh thả phao cấp cứu trên thuyền xuống, gọi bọn họ lên thuyền.

Được kéo lên thuyền rồi, Đàm Văn Sơ ngã ra, vẫn ho không ngừng, Lộ Địch An la anh: “Anh là đồ điên! Anh muốn tự sát sao?”

Đàm Văn Sơ ho đến không nói được, nhưng vẫn gắt gao nắm lấy tay Lộ Địch An không buông một chút.

Lộ Địch An tức giận kêu, “Anh là người, anh không thể ở mãi dưới nước, đồ lặn của con người có thể lặn xuống được sâu bao nhiêu, tôi nghĩ anh biết rõ, anh là đồ điên, anh nhảy xuống làm gì chứ…” Nói xong, Lộ Địch An hài lòng nén oán ý nhìn Đàm Văn Sơ.

Đàm Văn Sơ lại ho một trận, hắng giọng nói: “Anh… anh không biết…”

“Không biết cái gì?”

“Anh không biết vì sao anh lại nhảy xuống biển, giống như lần đầu tiên gặp được em, lúc đó anh cũng không biết được anh vì sao lại nhảy xuống biển mà không cần suy nghĩ gì cả.”

“Ngu ngốc, ngu ngốc, khả năng của anh có hạn, lượng hô hấp cũng có hạn, nếu tôi không quay lại, cho dù anh không chết đuối, cũng sẽ bị đóng băng trong biển mà chết.”

Đàm Văn Sơ xoay người một chút, nằm thẳng ra boong thuyền, nắm chặt lấy tay Lộ Địch An không buông, tuy rằng anh vừa lạnh vừa khó chịu, nhưng tâm tình đang cực kỳ hạnh phúc, anh nhìn bầu trời, lộ ra nụ cười mơ hồ, “Tiểu An, anh không muốn đứng trơ mắt như vậy nhìn em biến mất trong biển, anh chịu không nổi, ngày đó cũng như vậy, hôm nay cũng vậy. Anh biết anh nhảy xuống biển không khác gì tự sát, nhưng anh không thể khống chế bản thân mình, anh chỉ muốn nhảy xuống, nếu không có em, tất cả cũng không còn ý nghĩa. Chưa nhận thức em, anh sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nhận thức em rồi, anh không muốn tương lai mình phải hối hận.”

Lộ Địch An ngồi xuống bên cạnh Đàm Văn Sơ, nhìn con người vì cậu mà bất chấp tất cả, cậu vươn tay vuốt tóc anh, đau lòng oán giận: “Anh là đồ điên, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác, nếu em tìm thấy anh chậm một chút, anh thật sự… Anh này, cũng không nhớ đến Hoa thúc đã lo lắng cho anh biết bao nhiêu, còn có người nhà của anh…”

Đàm Văn Sơ cười, “Anh biết a, nhưng anh cũng biết – làm như vậy, em sẽ quay lại. Mặc kệ dùng biện pháp gì, anh chỉ muốn em quay lại, ở lại bên cạnh anh.”

Lãnh Tinh Hồn nhìn đôi tình nhân mất nhau rồi tìm được nhau, anh đi đến mạn thuyền, kéo Lộ Vi lên boong thuyền. Lộ Vi liếc mắt nhìn hai người nọ một cái, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.

Đàm Văn Sơ ngồi dậy, anh vẫn đang kéo lấy Lộ Địch An không buông, sợ cậu sẽ bị Lộ Vi mang đi lần nữa. Khẩn thiết nhìn Lộ Vi, Đàm Văn Sơ nói: “Xin đáp ứng tôi, để em ấy ở lại.”

Lộ Vi bất đắc dĩ thở dài, nhìn nhìn Lãnh Tinh Hồn, Lãnh Tinh Hồn cũng đang dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn lại Lộ Vi, Lộ Vi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói một câu: “Quay về đi.”

Đàm Văn Sơ vui vẻ cười rộ lên, kìm lòng không được gắt gao ôm lấy Lộ Địch An.

Đàm Văn Sơ mang người kia trở lại nhà Đàm gia.

Nhìn Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An ngồi cạnh nhau trên sofa, tâm tình Lộ Vi rất phức tạp, nhất thời không biết phải nói gì, hai người kia mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, Đàm Văn Sơ lộ ra vẻ mặt giống như vô luận như thế nào cũng sẽ không nhượng Lộ Địch An lại rời anh mà đi lần nữa.

Lãnh Tinh Hồn nhẹ giọng khuyên Lộ Vi, “Tôi thấy, không bằng cô cũng ở lại đây. Tôi biết cô không an tâm về cậu ta, không bằng trước hết cứ nhìn bọn họ kết giao, sau đó quyết định cũng không muộn.”

Ánh mắt Đàm Văn Sơ thỉnh cầu nhìn Lộ Vi.

Một tay Lộ Vi đỡ lấy đầu, suy nghĩ lại suy nghĩ, sau đó nói với Đàm Văn Sơ, “Nếu cậu có thể qua được khảo nghiệm của tôi, tôi có thể đồng ý với cậu, đem Tiểu An giao cho cậu.”

“Thật không?” Đàm Văn Sơ vừa mừng vừa sợ, “Khảo nghiệm gì?”

Nhìn xung quanh phòng khách Đàm gia một chút, Lộ Vi nói: “Cho dù không cần cậu nói, tôi cũng có thể đoán được gia thế gia đình cậu, có thân gia như vậy, cậu đương nhiên muốn gì đều có thể làm được, tôi đối với cậu như vậy cũng yên tâm. Tôi nghĩ, nếu cậu trở thành một người bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường nhất của một cư dân thành phố, nếu Tiểu An vẫn vui vẻ ở bên cạnh, hai cậu lại có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, như vậy tôi sẽ tin tưởng cậu.”

Đàm Văn Sơ minh bạch được ý tứ của LỘ Vi, “Hảo, một lời đã định.”

Hoa thúc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lúc này xen vô: “Di, vị tiểu này ruốt cuộc có ý gì? Có phải thiếu gia và Tiểu An phải ra ngoài ở không?”

Đàm Văn Sơ gật đầu nói: “Phải.” rồi quay sang Lộ Vi nói, “Tôi hiểu được ý của chỉ, tôi sẽ bắt đầu an bài, tôi và Tiểu An sẽ chuyển đến một nơi bình thường để ở, tôi sẽ làm việc ở tàu điện ngầm hoặc xe buýt, nhận mức lương căn bản, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất về cuộc sống của thành phố Hương Đảo mà bắt đầu. Thời gian khảo sát là bao lâu?”

Lộ Vi nghĩ nghĩ, quá lâu cũng không thể được, hơn nữa Lộ Địch An bị an bài ở khu dân cư bình dân, đông người phức tạp, dễ phát sinh nguy hiểm, nàng quyết định: “Một tháng là được. Trong thời gian đó tôi sẽ bất ngờ ghé thăm hai cậu.”

Đàm Văn Sơ nhìn Lộ Địch An bên cạnh, người đó mỉm cười với anh khiến anh an tâm, nắm chặt lấy tay Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ nới lớn: “Cứ quyết định như vậy.”

Lãnh Tinh Hồn hỏi Lộ Vi, “Như vậy được không? Để Tiểu An an bài nơi đông người, địa phương phẩm lưu phức tạp, cô không lo lắng?”

Lộ Vi nghe Lãnh Tinh Hồn nói, mắt nhìn Đàm Văn Sơ, “Không sao, nếu TIểu An quyết định ở lại đất liền sống, như thế nào không thể tiếp xúc với con người, sớm một chút để cậu ta nhận thức đủ mọi hạng người một chút coi là như rèn luyện. Hơn nữa, có Văn Sơ bên cạnh, nếu họ chiếu cố lẫn nhau tốt, như vậy tương lại khi tôi rời đi cũng phi thường yên tâm.”

Nghe Lộ Vi đã đổi sang ‘Văn Sơ’, Đàm Văn Sơ đặc biệt vui mừng, Lộ Vi đang từ từ chấp nhận cậu, anh lại càng thêm tin tưởng vào cuộc sống tốt đẹp sau này.