Đổ Thạch Đại Sư Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 10: Thủy mạt ngọc

Một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy vén rèm cửa lên, thò đầu ra: "Tô cô nương, đừng thu dọn đồ đạc, chưởng quầy gọi ngươi nhanh đi tiền viện, có việc gấp!”

Tô Thanh Hà nhìn lại, là người làm của tiên sinh phòng thu chi kiêm chân sai vặt, Từ Cảnh Phúc. Từ Cảnh Phúc mặc dù ngày thường không cao, nhưng khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính hàm hậu, lúc này thấy hắn chạy đến thở hồng hộc, sắc mặt ửng đỏ, sợ là thực có gì việc gấp.

Lưu lại một mình Tô Đình Diệp thu dọn quần áo, Tô Thanh Hà vội vàng đi theo hắn đến tiền thính.

Vừa rồi Từ Cảnh Phúc cũng không quá quen nàng, miệng chỉ hàm hồ nói, có khách nhân tới cửa Tương Ngọc, bảo nàng đi qua xem một cái.

Nói là khách nhân nhưng vừa rảo bước tiến vào đại sảnh đã thấy một lão giả mặc tử bào vẻ mặt mang ý cười ngồi ngay ngắn ở giữa nhà chính, phía sau hắn là một loạt người hầu cao lớn thô kệch, sắc mặt không tốt khoanh tay, chỉnh tề đứng, còn lại một bên là Tào chưởng quỹ khuôn mặt u sầu tối tăm sắp chảy ra nước, Tô Thanh Hà liền biết, sợ không phải khách nhân đến Tương Ngọc mà là tới cửa kiếm chuyện.

Quả nhiên, lão giả mặc tử bào thấy Tô Thanh Hà tiến vào, rất không khách khí hí mắt cười to: "Tào chưởng quỹ, đây là Tương Ngọc sư ông mới mời đến à? Chớ không phải cho là ta tuổi tác đã cao, mắt mờ, tùy tiện tìm nha đầu nông thôn đến gạt ta chứ!”

Thấy Tào chưởng quỹ trầm mặt, lão giả mặc tử bào cảm thấy rất đã nghiện, uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói: "Bị đào góc tường, ở trong giới chúng ta cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, cần gì phải che giấu như vậy? Cửa sổ giấy sẽ có một ngày bị đâm thủng, ngươi nói nếu Hàn thiếu gia biết khối phỉ thúy bảo bối của hắn bị nha đầu tầm thường lai lịch không rõ này tương cho, cửa hàng này của ngươi còn mở được sao?”

“Cái này không cần Phó chưởng quầy quan tâm.” Tào chưởng quỹ lạnh lùng từ trong kẻ răng ném ra một câu.

Lão giả mặc tử bào chậm rì rì nói: "Lời này cũng không đúng, ngươi và ta có giao tình nhiều năm, nào có đạo lý thấy lão bằng hữu rơi vào hố lửa mà không giúp? Mắt thấy sinh ý của Lâm Lang Hiên các ngươi hôm này không bằng hôm qua, trong lòng ta cũng sốt ruột thay, cho nên hôm nay ta tự mình đưa tới cho ngươi một khoản làm ăn.”

Tào chưởng quỹ hận đến nghiến răng, cơ hồ nhịn không được muốn thốt ra: Phi! Lão hồ ly bất tử, ai cùng ngươi có giao tình cũ!

Lão hồ ly hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, không biết tin tức của hắn làm sao lại nhanh như vậy, Tô Thanh Hà chân trước vừa tiến vào, hắn sau lưng liền dẫn một đống tùy tùng cuồn cuộn đánh tới cửa, mỹ danh gọi là: Tương Ngọc.

Nhìn khối băng chủng phỉ thúy chừng hơn hai mươi kg trước mặt, Tào chưởng quỹ chỉ cảm thấy giống như khoai lang phỏng tay, lão hồ ly sao có thể tốt như vậy ? Mình mà rơi vào hố lửa, hắn không đạp một cái đã là trượng nghĩa, còn đưa tay kéo một phen? Mặt trời mọc phía tây chắc…

Lão giả mặc tử bào chính là ông chủ Phó Đồng Trinh của Sấu Ngọc phường đầu đường phía tây, là một nhà duy nhất đồng thời kinh doanh nguyên thạch và gia công minh liêu ngoài Tào Hiển Đức ở con phố ngọc thạch này.

Hai nhà một đông một tây, cách phố nhìn nhau hai mươi mấy năm, không có lúc nào là không muốn đạp đổ đối phương, mắt thấy Tương Ngọc sư của Lâm Lang Hiên bị đào góc tường, Phó Đồng Trinh sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này.

“Còn không mau để cho tiểu Tương Ngọc sư của ngươi chưởng mắt.” Phó Đồng Trinh nhìn Tào Hiển Đức tức giận đến phát run, còn chưa nhìn ra chỗ không ổn thì mừng rỡ đến nếp nhăn trên mặt sắp nở hoa.

Tào Hiển Đức trên phương diện phỉ thúy có mấy cân mấy lượng, lão đầu hắn rõ ràng nhất. Tào Hiển Đức nếu có thể nhìn ra manh mối gì, họ Phó của hắn liền viết ngược lại!

Tào Hiển Đức có thể chèo lái được cửa hàng ngọc thạch này hoàn toàn dựa vào mông ấm của cha vợ, còn về mặt hiểu biết ngọc quả thật một bụng tối tăm, không biết gì cả.

Nếu không phải nhờ cha vợ kéo mối, dựa vào ngọn núi lớn Hàn gia thì chỉ sợ 20 năm trước đã bị hắn đuổi ra khỏi con phố này. Nay cho dù cha vợ hắn từng là tiên sinh của Hàn nhị thiếu thì thế nào, tương hỏng một khối phỉ thúy quý hiếm thì sợ là không cần hắn ra tay, Lâm Lang Hiên cũng phải đóng cửa.

Người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, bỏ đá xuống giếng lại chưa bao giờ thiếu.

Mà Tô Thanh Hà ngồi yên im lặng đứng ở một bên, Phó Đồng Trinh thầm hừ một tiếng, vịt chết không thể kêu, phỏng chừng là Tào Hiển Đức lâm thời nước tới chân mới nhảy, không biết từ chỗ vị Tương Ngọc sư nào tìm đến một học đồ, tuổi này chẳng qua chỉ loạng choạng biết vài điều mà thôi, có thể có bao nhiêu nhãn lực?

Tô Thanh Hà từ khi tiến vào vẫn im hơi lặng tiếng rốt cục có thể nói một câu, khi Phó Đồng Trinh đang lên tiếng, nàng đã không nhanh không chậm lên trước đánh giá khối phỉ thúy kia.

Vừa nhìn thì là băng chủng phiêu lam thượng cấp, tản ra lam quang sâu thẳm thản nhiên, như là đại dương mênh mông mênh mông vô bờ, trong suốt thấy đáy, thủy nhuận thông thấu, thế nước như có thể vắt ra nước.

Tô Thanh Hà mím môi, không dùng đến dị năng tiếp xúc, một đôi con ngươi linh động đen láy không ngừng mà nhìn quét từng góc của phỉ thúy, đợi khi bắt giữ được mấy góc có thủy mạt dạng sợi bông trắng thì khóe miệng hiện lên ý cười khó có thể phát hiện, khẳng định phán đoán ban đầu trong lòng.

"Một khối đá không tệ.” Tô Thanh Hà cười cười với Phó chưởng quầy, bình tĩnh thu tay về, "Nhưng nó không phải phỉ thúy.”

Bốn chữ "không phải phỉ thúy" như là kình lôi nổ vang, mọi người ở đây đều cả kinh.

Trong lòng Phó Đồng Trinh nhất thời lộp bộp một tiếng, lập tức đem tách trà đặt xuống thật mạnh, giơ ngón tay nổi giận nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”

Tô Thanh Hà không để ý, trực tiếp từ trên kệ lấy xuống một một cái đĩa phỉ thúy thông thường, dưới tay dùng sức, dùng mép đĩa hung hăng rạch một đường lên khối “Phỉ thúy” kia.

Chỉ thấy “Phỉ thúy” nhất thời xuất hiện một vết rạch thật nhỏ mắt thường có thể thấy được, mà cái đĩa phỉ thúy thì không hề tổn hại chút nào.

"Đây là thủy mạt ngọc, độ cứng và mật độ đều thấp hơn so với phỉ thúy nhiều, Phó chưởng quầy còn không tin thì có thể tìm một khối phỉ thúy lớn tương tự để so sánh cân nặng.”

“Ngươi… Ngươi dám…”

Phó chưởng quầy thấy nàng như đối với một khối đá nát tùy ý liền phá phỉ thúy của hắn, râu cũng tức giận đến nhếch lên, run run chỉ vào mũi nàng, trong lúc nhất thời phẫn nộ nói không ra lời.

Tô Thanh Hà nhìn thấy ngoài Phó Đồng Trinh, trên mặt những người còn lại hoặc là khϊếp sợ hoặc là khó hiểu thì thầm nghĩ không tốt.

Thủy mạt ngọc là phỉ thúy xen quặng, lại gọi là phỉ thúy sát thủ, bởi vì thế nước và độ trong suốt cao, thường bị một ít thương nhân hắc tâm giả làm băng chủng phỉ thúy đem đi bán, người ngoài nghề rất khó phân biệt.

Thủy mạt ngọc thành phần chủ yếu là crom và kẽm, độ trong suốt rất cao, nhưng không có độ bền đặc hữu của phỉ thúy, hơn nữa bên trong ngọc thường tồn tại thủy mạt dạng sợi bông màu trắng bất quy tắc, bởi vậy không được mọi người yêu tích, giá đương nhiên là một trên trời một dưới đất.

Thời đại này rất nhiều thứ đảo điên nhận thức của nàng, có lẽ lúc này mọi người vẫn chưa phổ biến thủy mạt ngọc, có lẽ còn không gọi là thủy mạt ngọc, hoặc có lẽ cũng coi nó là một chủng loại phỉ thúy.

Tô Thanh Hà thầm trách bản thân lỗ mãng, xoay người nhìn Tào chưởng quỹ, chỉ thấy hắn sửng sốt, còn chưa phản ứng lại.

Thủy mạt ngọc là cái gì ? Sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua…… Nhưng ngọc này nhất định không phải phỉ thúy, phỉ thúy cứng như sắt, sao có thể dễ dàng có vết rạch?

Trong lòng Tào Hiển Đức chuyển qua vài ý niệm, hơn hai mươi năm kinh thương làm cho hắn theo bản năng không cần nghĩ nhiều, ném một ánh mắt cho Từ Cảnh Phúc, người sau vội vàng chuyển khối thủy mạt ngọc, đặt ở trên bàn trước mặt Phó Đồng Trinh.

“Lâm Lang Hiên chỉ kinh doanh phỉ thúy, thứ cho chúng ta không nhận loại ngọc này, Phó chưởng quầy, tạm biệt không tiễn.”

Tào Hiển Đức ưỡn bụng hừ lạnh, chọc thủng tiết mục này của Phó Đồng Trinh, sống lưng dựng thẳng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Phó Đồng Trinh không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thanh Hà một hồi lâu, nửa ngày sau mới phất tay áo đứng dậy, mang theo tùy tùng sải bước đi, ngay cả khối thủy mạt ngọc cũng ko lấy.

Tô Thanh Hà bị một cái liếc mắt cuối cùng của hắn trừng cho rất không thoải mái, như là bị rắn độc muốn cắn cho một cái, thầm nghĩ trong lòng, thật là một lão nhân hung ác nham hiểm.

Phó Đồng Trinh đi rồi, Tào chưởng quỹ như chạm vào dây thần kinh tự đắc, khoa trương cười nửa ngày, ngữ khí nói chuyện với Tô Thanh Hà càng hòa ái chưa từng có: "Ngươi làm sao biết đó không phải là phỉ thúy thế?”

“Ta từng đi theo một lão tiền bối học Tương Ngọc, thấy qua loại ngọc này.”

Tô Thanh Hà hiện tại thêu dệt lời nói dối có thể nói là mặt không đỏ khí không suyễn. Nhưng chỉ bất đắc dĩ mới làm, nàng nếu về sau cứ như vậy, nhất định cả đời đều phải nói dối.

Tào Hiển Đức không hỏi kỹ thêm, sau khi trải qua một chuyện này, hắn không khỏi xem trọng Tô Thanh Hà thêm vài phần. Hôm nay nếu nhận việc làm ăn này, đợi đến ngày giao hàng, Phó Đồng Trinh tất sẽ một mực chắc chắn hắn đánh tráo phỉ thúy, vừa ăn cướp vừa la làng nói xấu hắn lấy thủy mạt ngọc giả mạo, thanh danh của Lâm Lang Hiên sẽ hoàn toàn thối um.

Sau khi cả đám người đi mất, Lâm Lang Hiên lại khôi phục lạnh lẽo như cũ, Tô Thanh Hà liền ra ngoài đặt mua chút chăn đệm đồ dùng.

Hai tháng này có nơi phát tiền lương cố định, một tảng đá lớn trong lòng Tô Thanh Hà xem như rơi xuống, trích máu đến cửa hàng may cho mình cùng Tô Đình Diệp mỗi người hai bộ đồ mới, cứ mặc quần áo đầy mụn vá, đi ở trên đường bị người kỳ thị rất là khó chịu, có tiền rồi không cần bạc đãi bản thân.

Đang muốn dẹp đường hồi phủ, trùng hợp thấy chủ quán đồ uống lạnh chuẩn bị thu quán, Tô Thanh Hà liền tiến lên mua một chén đá băng, chuẩn bị mang về cho Tiểu Bao Tử.

Mặc dù ấn theo giá gạo và thịt heo quy đổi, một lượng bạc bằng một ngàn đồng ở hiện đại, nhưng theo sức mua, hàng ăn vặt, vải vóc, tiền trọ, một lượng bạc mua được rất nhiều. Một chén đồ giải khát lớn như vậy chỉ mới hai văn tiền, quần áo mới là vải bông trăm phần trăm, bốn kiện áo ngắn không quá trăm văn tiền.

Tay trái mang theo vỏ chăn quần áo mới mua, tay phải bưng một chén băng còn bốc hơi, tâm tình mua sắm nho nhỏ của Tô Thanh Hà được thỏa mãn, hai ba bước liền trở về Lâm Lang Hiên.

Đi vào tiểu viện, Tô Đình Diệp đang cong thắt lưng múc nước trong giếng, Tô Thanh Hà vội vàng đưa chén băng trong tay cho hắn, Tiểu Bao Tử nhất thời trợn to mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.

"Vừa rồi từ trên đường mua về, nếm thử hương vị thế nào?”

Vẻ mặt Tô Thanh Hà lấy lòng cầu khen ngợi, còn kém sau mông mọc thêm cái đuôi.

Tô Đình Diệp chưa bao giờ ăn qua băng bào, lại ngại ánh mắt nàng quá mức nhiệt tình, đưa vào miệng nhấm nháp, không ngờ mùi vị ngon lành làm cho hắn ngẩn ra.

Ngot ngào cùng cảm giác mát mẻ đan vào cùng một chỗ, thẳng thấm đến đáy lòng, nhỏ như móng tay cái bột đậu lại mềm lại dẻo, nhẹ nhàng cắn nhai, tràn đầy hương đậu tương, thoáng chốc xua tan không ít nắng nóng.

Cái gọi là chè băng tuyết, thật ra chỉ dùng đậu tương cùng đường cát làm thành, đem đậu tương nấu nhừ, bỏ xác, nghiền thành bột đậu, dùng đường cát hoặc là mật ong trộn đều, thêm nước vào rồi se thành viên nhỏ, cuối cùng tẩm đến nước đá bên trong.

Đường ở thời đại này là xa xỉ phẩm, Tô Đình Diệp chưa bao giờ hưởng qua đường là cái gì tư vị, băng bên trong bát thả đường cực nhỏ, nhiều là vị ngọt của mật, nhưng cũng đủ làm cho cậu nhóc này đắm chìm tại thể nghiệm vị giác tốt đẹp đó, thật lâu không có hoàn hồn.

Tô Thanh Hà thấy hắn cúi đầu nửa ngày không lên tiếng, không biết hắn thích hay không thích, tự mình xúc một thìa, hồ nghi nghĩ hương vị rất ngon, hay là hắn không thích ăn đồ ngọt?

Yên lặng xấu hổ một phen, Tô Thanh Hà ưu thương đi vào phòng, đổi chăn đệm, dọn dẹp một phen trở ra, lại phát hiện Tiểu Bao Tử không thấy bóng dáng, một bát sứ nhỏ sạch sẽ đặt ở bên giếng nước.

Tâm tình uể oải nháy mắt từ âm biến chuyển, Tô Thanh Hà cong lên ánh mắt như vầng trăng khuyết, bước chân nhẹ nhàng đi đến nhà bếp phía đông sân.

Trong bếp khói đặc cuồn cuộn, Từ thẩm đang vội vàng băm chặt đảo nồi, Tô Đình Diệp thì giúp đốn củi thêm lửa. Tính tình Tiểu Bao Tử Tô Thanh Hà rất rõ, sợ là không muốn ở trong cửa hàng ăn không ngồi rồi, nếu có thể sẽ ra tay làm việc.

Từ thẩm là mẹ Từ Cảnh Phúc, cùng chạm ngọc sư duy nhất trong cửa hàng Từ bá là một nhà ba người. Từ bá cùng Tào Hiển Đức có chút quan hệ thân thích, khi còn trẻ từng nhận ân huệ, khi Lâm Lang Hiên khai trương, Từ bá liền được Tào Hiển Đức mời đến làm việc, một lần tới là 20 năm liền. Không chỉ như thế, mà vợ con, một người suốt ngày ngồi trong bếp, chăm nom thức ăn, một người vừa biết chuyện liền vì Lâm Lang Hiên chạy lên chạy xuống, tính sổ truyền lời.

Từ bá tuổi chừng hơn bốn mươi tuổi, nho nhã gầy nhỏ, mang theo cổ văn nhân khí, nói chuyện chậm rãi từ tốn, làm việc cẩn thận chặt chẽ, bằng không cũng không làm công việc điêu ngọc tinh tế này. Từ thẩm thì có chút lớn giọng, nói chuyện nấu cơm mạnh mẽ vang dội, vợ chồng hai người đều rất dễ ở chung.

Tào Hiển Đức bên ngoài có phủ đệ khác, bình thường sau khi đóng cửa hàng đều trở về nhà. Thường xuyên ở lại Lâm Lang Hiên, ngoài Từ bá một nhà ba người, còn có hai cái quan môn đệ tử do Từ bá thu, đã theo Từ bá mười mấy năm, điêu khắc đều rất không tệ, cơ hồ sắp đạt tới tiêu chuẩn chạm ngọc sư.

Có hai người hầu thô sử khác ở góc phòng trong cùng phía tây, đều là hán tử khỏe mạnh cao lớn vạm vỡ, bình thường phụ trách khuân vác vật liệu đá và công tác giải thạch hộ trạch.

Từ thẩm thét một tiếng to, cơm tập thể nóng hầm hập ra lò, tổng cộng bảy người vây quanh cái bàn tròn, thân thiện ăn cơm. Thức ăn của Lâm Lang Hiên thật không tệ, cháo gạo trắng với bánh bao, hai đĩa đồ nóng, khoai tây nấu chung với củ cải bắp cải, thỉnh thoảng còn có thể phát hiện mấy sợi thịt.

Đây tuy là bữa cơm thứ nhất của Tô Thanh Hà và Tô Đình Diệp ở Lâm Lang Hiên, nhưng tỷ đệ hai người đều không rụt rè, từng ngụm từng ngụm ăn cháo hoa, còn có thể mười phần tinh thần trả lời câu hỏi thân mật của Từ thẩm cùng vài tiểu nhị.

Hai tỷ đệ đều đang ở thời điểm mau lớn, khẩu vị đều rất tốt, một bữa cơm có thể ăn vào ba cái bánh bao lớn thêm hai chén cháo hoa, sắp vượt qua lượng cơm của hai hán tử thô sử kia.

Tào chưởng quỹ đang chuẩn bị đóng cửa hàng về nhà nhìn thấy mà đau lòng, bấm đốt tay tính toán hai tháng kế tiếp phải dùng mất bao nhiêu tiền bánh bao.

Hai đứa nhỏ này trên mặt thoạt nhìn có vẻ gầy, sao lại có thể ăn như vậy?!