Nuôi Một Bé Mèo Mướp

Chương 5

Mãi cho đến khi con mèo chạy đi xa, Cố Nam mới nhớ ra và chửi: "Mẹ kiếp!"

Anh mặc kệ bàn chân đang đau nhức của mình, nhanh chóng mở cửa xe, lấy bùa bình an bên trong ra, nghiêm túc thấp giọng đọc: “Tà ma mau tránh ra.”

Kiều Mộc ngồi xổm ở phía trên hơi nghiêng đầu, khẽ chậc một tiếng, khinh thường nói: “Hai tên thần kinh.”

Mãi cho đến khi Cố Nam mở cửa nhà ra, Kiều Mộc mới đứng dậy, nghiêng người về phía trước, nhìn Cố Nam quen đường thuộc lối đi vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Kiều Mộc lập tức nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn cửa, sau đó lại nhìn xe, cuối cùng nó nhảy xuống khỏi tường, đi tới ngưỡng cửa, hít một hơi thật sâu rồi chui qua khe cửa sổ vào bên trong. Nó nhanh chóng nhảy lên chiếc bàn trong đại sảnh và nhìn kỹ bức ảnh gia đình được đặt trên đó.

Nó nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn Cố Nam, trái tim đang treo lơ lửng của nó cuối cùng cũng rụng xuống.

Đây chính là tên bị kẻ thù cũ của nó là con ngỗng trắng lớn mổ vào người, sau đó chạy đi méc ông cụ, cuối cùng làm con con ngỗng trắng bị bỏ vào nồi!

"Ý gì đây?" Kiều Mộc lại nhìn thẳng vào đôi chân khập khiễng của người kia, hít một hơi thật sâu: "Tên đó muốn ăn vạ mình sao?"

Đuôi của nó đập mạnh xuống bàn, toàn thân tràn đầy cảnh giác.

____

Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, ánh mắt của Kiều Mộc dừng trên người Cố Nam, nhìn anh từ trên xuống dưới. Phải nói rằng dáng vẻ của Cố Nam bây giờ không khác ba năm trước là mấy, ban đầu Kiều Mộc không nhận ra anh, chủ yếu là vì lúc đó nó vẫn chỉ là một con mèo con.

Có thể thấy được, những gì đã xảy ra với kẻ thù cũ kiêm người bạn cũ ngỗng trắng kia, đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí của chú mèo con.

“Xuống đây!” Cố Nam vừa bật đèn lên đã thấy Kiều Mộc đang ngồi xổm trên bàn, tư thế ngồi rất hiên ngang, nhưng cái đuôi lại vẫy qua vẫy lại một cách lo lắng.

Cố Nam không hiểu biết nhiều về mèo nên không kịp phát giác được con mèo mướp trước mặt đang cảnh giác, anh chỉ vào nó: "Mày đang làm gì vậy? À không, mày vào đây kiểu gì?"

Rõ ràng là lúc anh vào đã đóng cửa, không có khả năng con mèo theo anh vào được. Nghĩ đến đây, Cố Nam đi vào phòng, quả nhiên cửa sổ đang mở một nửa, anh lập tức đóng chặt cửa sổ lại. Lúc anh quay lại đại sảnh, con mèo mướp vẫn ngồi vững vàng như núi, không hề cử động, thậm chí còn nhe

răng với anh, tỏ vẻ “nhà ngươi làm gì được ta?”.

Một người một mèo đánh nhau bằng ánh mắt trước tấm ảnh gia đình.

"Được, mày cứ ngồi như vậy đi." Cố Nam cầm điện thoại chụp một tấm ảnh, sau đó quơ quơ trước mặt Kiều Mộc: "Tao sẽ nói với ông là mày nhảy lên bàn, còn cào ảnh gia đình nữa, mày cứ đợi đấy."

Kiều Mộc lại nhe nanh khó chịu, hằm hè với Cố Nam, sau đó vung đuôi, nhảy xuống khỏi bàn. Nó chui qua giữa hai chân Cố Nam, nhân tiện dùng đuôi đánh vào bắp chân anh để báo thù.

Tuy nhiên, đuôi của mèo vốn không có nhiều lực, bị một cục lông đập vào không có vẻ gì là cảnh cáo. Đối với một người không hiểu về cuộc sống của loài mèo như Cố Nam mà nói, hành động này giống như đang làm nũng hơn. Ánh mắt của Cố Nam cũng vì thế mà dịu lại, anh bật cười: “Được rồi, ngày mai tao sẽ cho mày cá khô.”

Anh có mang theo một ít đồ ăn vặt đến đây, vốn định làm bữa tối cho con mèo mướp, nhưng ông cụ nói rằng con mèo mướp thường tự bắt cá ăn vào buổi tối, không cần cho nó ăn mấy thứ linh tinh, nên Cố Nam đã từ bỏ ý định đó.

Chắc là do đột nhiên có người tới nhà nên Kiều Mộc không quen lắm. Nó ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy bên ngoài có kêu nhỏ, tai nó lập tức vểnh lên, sau đó đứng dậy đi về phía cửa. Cửa gỗ ở nông thôn thường không được bít chặt, phía dưới sẽ có một cái khe hẹp, nhưng cái này không làm khó dễ được mèo, nó có thể chui ra ngoài một cách dễ dàng.

“Anh Sẹo.” Tiếng kêu vừa nãy là của con mèo cam quan hệ rộng kia, nó thò đầu qua tường, hỏi: “Vẫn an toàn chứ?”

"... An toàn." Kiều Mộc nhảy lên tường rồi lấy đà nhảy lên mái hiên. Nó thích ngồi xổm ở góc mái hiên, bên cạnh nó là con mèo cam, to gần gấp đôi Kiều Mộc. Kiều Mộc vừa liếʍ móng vuốt vừa hỏi mèo cam: "Tìm tao làm gì?"

“Ban đêm chán quá.” Mèo cam thở dài: “Đứa cháu gái của bà nội đến rồi, nó chỉ ai thì sẽ ăn đứa đó, nó chỉ đứa nào thì buổi tối đứa đó sẽ vào nồi. Hôm nay con gà trống lớn luôn gây sự với chúng ta đã trở thành món thịt trong nồi."

Nói đến đây, mèo cam mới nhớ tới một phần lông bị gà trống mổ của mình, bây giờ vẫn chưa mọc lại.

"..." Kiều Mộc im lặng, dưới cái nhìn khó hiểu của con mèo cam, nó hỏi: "Tao hỏi mày một chuyện."

"Anh Sẹo nói đi." Con mèo cam đáp lại ngay lập tức.

"Nếu như mày đâm ngã cháu gái của bà nội thì sẽ thế nào?" Kiều Mộc hỏi.

“…” Con mèo cam run rẩy cả người, lắc đầu nói: “Anh có thấy con gà trống tối nay không? Nó bị chỉ một phát là đã chết luôn rồi, nếu như đâm ngã cháu của bà thì…”

Mèo cam không dám tưởng tượng nữa, Kiều Mộc thì càng im lặng hơn.

"Hôm nay tao đã đâm ngã cháu trai của ông nội." Cuối cùng Kiều Mộc cũng chân chính đối mặt với việc mình đã làm, cái đuôi nó hơi móc lại, quấn quanh bàn chân, vừa bướng bỉnh vừa chán nản nói: "Mày nói xem, tao nên làm gì bây giờ?"

“Hay là… tặng một món quà đi?” Con mèo cam giơ chân mình lên: “Anh biết đấy, con người luôn thích mấy cái bất ngờ nhỏ.”

Kiều Mộc cũng nhận ra điểm này, nó gật đầu, sau đó nheo mắt hỏi con mèo cam: "Mày còn ở đây làm gì?"

Con mèo cam lập tức đứng dậy, rất thức thời nhảy xuống khỏi mái hiên rồi biến mất vào trong bụi cỏ.

Kiều Mộc ngồi một mình trên mái hiên, ánh trăng chiếu lên thân mèo, khiến nó trông càng kiêu ngạo hơn.

"Bất ngờ nhỏ mà con người thích..." Đến sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, cuối cùng Kiều Mộc cũng quyết định được mình sẽ làm gì. Nó nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi mái hiên, đi dọc theo bậu cửa sổ rồi liếc nhìn Cố Nam vừa mới thức dậy ở bên trong. Một người một mèo nhìn nhau qua tấm kính, Kiều Mộc kêu "meo" một tiếng, coi như chào hỏi.