Ghép Xương Dẫn Hồn

Chương 13

Trời mưa phùn, trăng lên cao, sương mù mờ mịt.

Ông nội Tống đi sau lưng ông Đỗ, lần này ông Đỗ có mang theo kèn xô-na.

Thoạt nhìn, Vệ Quân Bình trông có vẻ bình tĩnh đi bên cạnh tôi, nhưng giọng nói run rẩy của ông ta lộ ra vẻ thấp thỏm.

“Bà mối Nhậm, lần này cô… Nhất định phải cứu tôi… Chỉ có cô mới có thể cứu tôi…”

Tôi cười khẩy:

“Ông từng nghĩ đến chưa, Vệ Tiểu Long nói chết là chết, tại sao ông vẫn có thể sống lâu như vậy?”

Vệ Quân Bình vội vàng lắc đầu.

Nếu như Vệ Quân Bình chết rồi, có nghĩa là hồn ma này đã không còn ý thức của mình nữa. Nhưng hồn ma có thể giữ lại mạng của Vệ Quân Bình, ắt hẳn còn có chuyện cô ấy muốn hỏi.

Chúng tôi trèo lên núi, đến trước mộ Nguyên Nhi.

Trước nấm mồ trơ trọi, không có nổi một tờ tiền giấy.

Mưa tạnh dần, Vệ Quân Bình và mẹ Nguyên Nhi quỳ trước mộ.

“Lạy…”

Hai người lạy lục trước nấm mồ.

Tất cả mọi người nín thở, như thể sợ làm phiền đến linh hồn của Nguyên Nhi.

Những người khiêng quan tài mở nắp quan tài ra, tôi đặt xương ngón tay Nguyên Nhi về vị trí ban đầu, dùng kim chỉ ghép thi thể lại.

Thi thể của cô ấy không thối rữa không hư hại, vết máu trên mặt tựa như chỉ mới chảy ra một giây trước đó.

Hai người thấp thỏm lo lắng, gió thổi cây lung lay cũng khiến cho họ sợ hãi.

Đột nhiên, Vệ Quân Bình quay đầu lại, ngửa tai trái lên trời, bờ môi mấp máy không kiềm được mà run rẩy:

“Đến rồi… Nó đến rồi!”

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại diễn hí khúc.”

“Anh đi, tôi đi, chỉ là không để Nguyên Nhi đi!”

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại diễn hí khúc.”

“Mèo đi, chó đi, chỉ là không cho Nguyên Nhi đi!”

Khác với giọng nữ trầm khàn lúc đầu, lần này giọng nữ bi thương buồn bã, còn kèm theo âm thanh của kèn xô-na.

Sương mù trắng giăng kín khắp nơi, dày đặc bao phủ cả khu rừng.

Tôi lẩm nhẩm đọc pháp lệnh, thắp lên ánh sáng trong sương mù.

“Mọi người mau đến đây.”

Ông nội Tống đếm số người:

“Thiếu ba người, vợ chồng nhà họ Vệ và ông Đỗ.”

Sau mộ Nguyên Nhi vọng đến tiếng kêu thảm của Vệ Quân Bình, ông ta khóc lóc, bò giống như một con thú, lòng bàn chân nát bét, đầu gối bị vật nặng làm gãy, đùi thì xé thành hai.

Có người bị dọa ngất xỉu, mọi người nhìn không rõ là ai dùng thứ gì để chặt, Vệ Quân Bình và mẹ Nguyên Nhi vậy mà chỉ còn lại cái đầu.

Họ vẫn còn ý thức, trơ mắt nhìn bản thân bị chia năm xẻ bảy.

“Tại sao?”

Một giọng nói hư ảo cất tiếng hỏi.

“Nguyên Nhi, ba nghe thấy giọng con rồi, ba xin lỗi! Ba xin lỗi con, con tha cho ba đi.”

“Tại sao?”

Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của mẹ Nguyên Nhi chảy máu:

“Mẹ, có phải mẹ không? Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con không phải người, con là súc vật, mẹ tha cho con đi.”

“Vệ Quân Bình, tôi không phải Nguyên Nhi.”

Giọng nói già nua buồn bã vang lên: