Tàn Ngọc Li Thương

Chương 49

Chương 49: Phiên ngoai 1 : CUNG ĐÌNH (THƯỢNG)
Trong hoàng cung. . Liễu Liệt Khi và Liễu Vô Khuynh đang dùng cơm. . Chỉ nghe cửa bị mở ra. . Vừa định phát hỏa nói ai lớn mật như thế, dám không thông báo một tiếng. . Liền kinh ngạc khi nhìn đến người đứng trước cửa: “Hoàng đệ. . Tại sao ngươi tới đây? . . Bình thường, ngươi sẽ không chủ đông đến hoàng cung mà . .” Lại nhìn Liễu Tàn Ngọc bên cạnh Liễu Tàn Nguyệt, càng thêm kinh ngạc: “Tại sao ngươi lại tới nữa. .” [ Tiểu Khi, khí thế hoàng đế của ngươi hôm nay sẽ bị hủy trong tay . . ha ha ]

Liễu Tàn Nguyệt và Liễu Tàn Ngọc rất ăn ý, đều không chú ý đến Liễu Liệt Khi . . Tựa hồ cũng không có ý định đáp lại nghi vẫn của y. . Liễu Tàn Nguyệt nghĩ thầm. . Ta là Vương gia, hồi cung còn cần giải thích sao. . Liễu Tàn Ngọc nghĩ thầm. . Ta và ngươi không quen biết, tại sao ta phải giải thích. . Vì thế ánh mắt hai người đồng thời nhìn Tần Bích Sương ở phía sau. . Tần Bích Sương bất đắc dĩ cười khổ nói: “Thiếu chủ nói muốn đến xem. . Trang chủ liền dẫn hắn đến đây. .”

Liễu Vô Khuynh nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc . . Lập tức buông bát đũa, chạy đến trước mặt hắn. . Trong mắt không giấu được tiếu ý: “Ngọc. . Nghe nói ngươi đã trở lại. .”

“Cái gì. . Hắn muốn đến liền dẫn hắn đến. . Liễu Tàn Nguyệt, ngươi rất cưng chiều hắn . .” Liễu Liệt Khi phẫn nộ rống lên. . Trừ bỏ cung nữ, thái giám chung quanh mồ hôi lạnh chảy ròng. . Những người còn lại xem hắn như không khí. . Bất vi sở động. .

“Ân. . Lâu không gặp ngươi. . Cho nên muốn đến xem. .” Liễu Tàn Ngọc nở nụ cười ôn hòa. . Nhưng Liễu Vô Khuynh nhìn ra. . Nụ cười kia bao hàm hạnh phúc cùng khoái hoạt. . Lập tức cũng nở nụ cười. .

Liễu Liệt Khi ở một bên đỏ mắt nhìn. . Khuynh nhi chưa bao giờ cười như vậy với ta. . Tại sao đối với tiểu tử kia lại cười vui vẻ như vậy. . Nếu không có Liễu Tàn Nguyệt ở đây. . Chính mình sẽ nhịn không được mà tiến lên bóp chết tiểu tử mang khuôn mặt tươi cười kia. . Lại không biết Liễu Tàn Nguyệt tuy bề ngoài nghiêm lãnh nhưng trong đầu cũng chung ý tưởng. . Chỉ là thay đổi đối tượng thôi. . Tần Bích Sương nhìn nhìn vẻ mặt giận dữ của Liễu Liệt Khi cùng Liễu Tàn Nguyệt, tuy che dấu tốt nhưng quanh thân lại tràn ngập lãnh khí. . Trộm cười. . Mà hai người đang sinh khí không phát hiện. .

Liễu Tàn Ngọc tựa hồ cảm thấy Liễu Liệt Khi tức giận còn chưa đủ. . Châm ngòi, chọn chọn mi. . Đối với Liễu Vô Khuynh nói: “Vô Khuynh, lần trước đến, ta không xem kỹ chỗ ở của ngươi. . Lần này mang ta đi xem được không? . .”

Liễu Liệt Khi nghe vậy tức giận giậm chân. . Người này không nhìn xem ai là hoàng đế. . Ta chưa đồng ý đã tự mình quyết định. . Quả nhiên là nhi tử của Liễu Tàn Nguyệt, cùng một tính cách. .”Ta chưa đồng ý. . Sao ngươi có thể đi. . Đúng hay không. .” Liễu Liệt Khi sinh khí, đã quên xưng trẫm . . Cung nữ, thái giám trong cung thối lui từng bước. . Ngẩng đầu cẩn thận quan sát vị hoàng đế thường ngày hành sự ổn trọng hôm nay lại thay đổi như vậy. . Sợ hãi, cảm khái vị thiếu niên dung mạo tuyệt thế có bản lĩnh chọc tức hoàng thượng, so với Vương gia càng cao hơn. .

Liễu Liệt Khi vừa định nói tiếp đã thấy Liễu Vô Khuynh thản nhiên liếc mình một cái. . Nhất thời tĩnh thanh. . Hắn không muốn làm Khuynh nhi tức giận. . Liễu Vô Khuynh không nói gì với Liễu Liệt Khi. . Liền quay đầu, nói với Liễu Tàn Ngọc: “Nếu Tàn Ngọc muốn xem. . Ta liền dẫn ngươi đi. .” Dứt lời liền lôi kéo tay Liễu Tàn Ngọc dẫn ra ngoài. .

Liễu Tàn Ngọc tự tiếu phi tiếu nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Tùy ý để Liễu Vô Khuynh kéo đi. . Khóe miệng câu ra nhất mạt nụ cười, tựa như hài đồng đùa dai. .

Liễu Tàn Nguyệt vừa muốn bước ra khỏi cửa. . Lại nghe Liễu Liệt Khi gọi hắn. .”Nguyệt. . Trẫm có việc muốn hỏi ngươi. . Ngươi lưu lại một chút. .” Liễu Liệt Khi biểu tình phi thường nghiêm túc. . Cho nên Liễu Tàn Nguyệt dừng bước, ngồi vào vị trí đối diện chờ hắn nói tiếp. .

Liễu Liệt Khi đứng dậy, thong thả bước đến bên cửa sổ. . Khoanh tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. . Khi không khí phòng trong trầm mặc đến không thể trầm mặc hơn. . Cung nữ, thái giám chung quanh mồ hôi lạnh đầy người mới mở miệng. .”Nguyệt a. . Ngươi thành thật nói cho ta biết. . Ngươi có hay không cùng tiểu tử kia cái kia, cái kia a. .”

Liễu Tàn Nguyệt nhíu mày không hiểu người này đang nói cái gì. . Liễu Liệt Khi không thể bình tĩnh. . Mãnh liệt xoay người: “Ngươi không hiểu ta nói gì sao? . . Là cái kia, cái kia a. .”

“Cái kia gì. . Cái kia gì? . .” Liễu Tàn Nguyệt phá lệ mở miệng hỏi. .

Liễu Liệt Khi nghe vậy liền muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt này. . Vò vò đầu. . Nhỏ giọng nói thầm: “Chính là chuyện trên giường . . Ngươi cả chuyện này cũng không biết thì làm trang chủ thế nào . .”

Liễu Tàn Nguyệt đương nhiên nghe được. . Tiếp nhận trà Tần Bích Sương đưa tới. . Từ từ nói: “Sớm đã có. .” Môi nhấp trà câu ra nhất mạt cười tà. . Liễu Liệt Khi nhìn đến liền ngẩn người. .

Sau một lúc lâu. . Liễu Liệt Khi hét lớn: “A a a. . Băng sơn nở nụ cười a. . Có còn là thiên lý không a. .” Lập tức trở lại bộ dáng nghiêm túc. . Hai mắt nhìn chăm chú Liễu Tàn Nguyệt nói: “Thứ lần trước bao ngươi mang đến, có mang đến cho ta hay không. .”

Liễu Tàn Nguyệt phiêu phiêu nhìn Tần Bích Sương. . Tần Bích Sương thản nhiên lấy túi dược trong người ra. . Đưa cho Liễu Liệt Khi. . Đôi mắt phỉ thúy của Liễu Liệt Khi nhìn chằm chằm túi dược kia. . Lóe sáng. ..”Nga . . Lần này nhất định có thể thành công. .” Thị vệ bên cạnh thấy Liễu Liệt Khi tràn đầy hưng phấn, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng. .”

“Ân?” Liễu Liệt Khi quay đầu lại, khó hiểu nhìn thị vệ kia. . Thị vệ chỉ chỉ mấy cung nữ. . Liễu Liệt Khi nhìn theo ngón tay hắn. . Quả nhiên. . Một đám người hoàn toàn hóa đá . . Liễu Liệt Khi nhẹ nhàng khụ hai tiếng. . Nhanh chóng biến trở về bộ dáng trầm ổn nguyên bản nói. .”Hoàng đệ. . Nếu xong chuyện rồi . . Liền đi tìm bọn họ đi. .” Dứt lời. . Thực có khí phách phất tay áo rời đi. .

Liễu Tàn Nguyệt chậm rãi đứng dậy. . Tần Bích Sương theo phía sau Liễu Tàn Nguyệt. . Miệng nở nụ cười không rõ ý tứ. .

Hai người đi đến trước trước phòng Liễu Vô Khuynh. . Đồng thời dừng lại. . Nghe được thanh âm mơ hồ từ trong phòng truyền tới . .

“Dừng tay. . Đừng liếʍ nơi đó. . Hảo nhột. . Ha hả. .” Liễu Tàn Ngọc hơi chút hư suyễn nói. . Quanh thân Liễu Tàn Nguyệt lãnh khí tràn ngập. .

“Có sao đâu. . Tàn Ngọc, bộ dáng hiện tại của ngươi thực sự đáng yêu. .” Thanh âm dẫn theo tiếu ý của Liễu Vô Khuynh truyền ra. . Ngoài cửa, Liễu Liệt Khi tức giận nắm tay. .

“Không được. . Vô Khuynh. . Ngươi giúp ta. .” Liễu Tàn Ngọc hút không khí tiếp tục nói. . Thanh âm ôn nhu làm cho người ta không khỏi thoải mái. . Nhưng lại khiến hai người bên ngoài. . Đó là. .Thêm dầu vào lửa. . Hận không thể phá cửa mà vào. . Thực sự phải phá cửa mà vào . .

Liễu Liệt Khi rốt cục nhịn không được, một cước đá tung cánh cửa. . Vừa định mở miệng mắng to. . Lại phát hiện sự tình không như mình nghĩ. . Liễu Tàn Nguyệt cũng nhìn thấy. . Hàn khí quanh thân tuy có giảm bớt. . Nhưng chưa từng biến mất. .

Liễu Tàn Ngọc bị bạch hổ choai choai áp trên mặt đất. . Hai chân bạch hổ ấn trụ hai tay Liễu Tàn Ngọc, liếʍ lộng khuôn mặt trắng nõn. . Mặt Liễu Tàn Ngọc ửng đỏ. . Lông hổ vô ý cọ xát khiến cho hắn cười đến không thở nổi. . Lúc này Liễu Vô Khuynh đang chuẩn bị đem lão hổ trên người Liễu Tàn Ngọc kéo xuống. .

Hiển nhiên, bạch hổ kia phi thường thích Liễu Tàn Ngọc. . Không chịu dời đi. .Cho đến khi. . . Liễu Tàn Nguyệt đứng phía sau nó. . Bạch hổ tựa hồ cảm giác được cái gì đó. . Liễu Tàn Nguyệt băng lãnh nhìn lão hổ. . Thức thời, ngoan ngoãn rời khỏi người Liễu Tàn Ngọc. . Nhanh chóng ly khai . .

Liễu Tàn Ngọc thấy sức nặng trên người rốt cục cũng rời đi. . Chưa kịp bình ổn hô hấp đã bị Liễu Tàn Nguyệt ôm lên. . Nhượng hắn ngồi trên đùi y. Liễu Tàn Nguyệt nhìn nhìn Tần Bích Sương. . Người sau thực thông minh, nhanh chóng đi tìm nước cùng bố khăn đưa cho Liễu Tàn Nguyệt. . Sau khi Liễu Tàn Nguyệt tẩy sạch cho Liễu Tàn Ngọc. . Hàn khí quanh thân mới chậm rãi thối lui. .

Liễu Tàn Ngọc giật giật, muốn rời khỏi người Liễu Tàn Nguyệt. . Lại bị Liễu Tàn Nguyệt ôm chặt hơn. . Bất đắc dĩ tùy ý hắn. . Giương mắt lại nhìn thấy tình cảnh giống mình. . Không khỏi cười nói: “Vô Khuynh. . Ngươi nói cái này có thể là di truyền hay không . .”

Liễu Vô Khuynh đang giãy dụa, nghe được. . Trầm tư một lát. . Cũng cười nói: “Rất có thể. .”

Liễu Tàn Ngọc vừa định nói thêm. . Bỗng nhiên yên lặng. . Tay Liễu Tàn Nguyệt đặt trước tiểu huyệt Liễu Tàn Ngọc. . Chậm rãi qua lại. . Ghé sát tai Liễu Tàn Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Ngọc nhi. . Không ngoan phải chịu trừng phạt. .”

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy. . Oán giận nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Liễu Tàn Nguyệt cười tà. . Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. . Liễu Tàn Ngọc run run. . Suýt nữa kêu lên. . Cắn chặt môi dưới, cúi đầu không nói lời nào. .

Liễu Vô Khuynh kỳ quái nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc cắn chặt môi dưới, mặt đỏ ửng . . Khó hiểu. . Lại nhìn nhìn Liễu Tàn Nguyệt vẻ mặt trấn định phía sau hắn. . Thầm nghĩ không nên nghĩ nhiều. . Nhưng Liễu Liệt Khi ở phía sau hắn lại mở miệng . .”Hoàng đệ. . Nếu không có chuyện gì đặc biệt. . Ngươi có thể về. .” Dĩ nhiên không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách. . Càng kỳ lạ chính là Liễu Tàn Nguyệt không hề tức giận. . Tựa hồ còn thực vừa lòng với lời nói của Liễu Liệt Khi. . Phất tay. . Lôi kéo Liễu Tàn Ngọc ra ngoài. . Liễu Tàn Ngọc cũng không phản kháng. . Cũng không nhiều lời với Liễu Vô Khuynh. .

Liễu Vô Khuynh cảm thấy kỳ quái. . Nhưng cũng không biết kì quái chỗ nào. . Đứng dậy, giãy ra khỏi cái ôm của Liễu Liệt Khi. . Lại thấy Tần Bích Sương vẫn chưa đi còn cười đến vô tâm vô phế. . Tần Bích Sương nhìn nhìn Liễu Liệt Khi tựa hồ muốn mở miệng đuổi khách, cười nói: “Kỳ thật. . Niên hạ cũng không có gì không tốt. .” Nhìn Liễu Liệt Khi trừng lớn hai mắt. . Nửa ngày không nói nên lời. . Vừa lòng xoay người ly khai. .

“Niên hạ là cái gì?” Liễu Vô Khuynh mắt nhìn Liễu Liệt Khi giống như nhìn thấy quỷ hỏi. .

Liễu Liệt Khi kéo kéo khóe miệng. . Không hề xấu hổ, cười nói: “Ta. . Kỳ thật cũng không biết. .” Nhưng trong lòng đã sớm đem Tần Bích Sương nguyền rủa vô số lần . . Ta đường đường là hoàng đế Thiên Lại quốc. . Như thế nào có thể. .

Bên kia. . Liễu Tàn Nguyệt mang theo Liễu Tàn Ngọc lên xe ngựa. . Liễu Tàn Ngọc có chút mất tự nhiên, ngồi xa Liễu Tàn Nguyệt. . Nhìn Liễu Tàn Nguyệt, nói: “Ngươi cho hắn cái gì phải không. .”

Liễu Tàn Nguyệt chọn chọn mi tựa như nghi hoặc mở miệng: “Nga? Làm sao ngươi biết. .”

“Vô Khuynh nói hắn luôn hạ dược. . Lần này đến, nói không chừng sẽ nhượng Bích Sương làm dược vô sắc vô vị. .” Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói.

Liễu Tàn Nguyệt gật gật đầu. . Xem như chấp nhận. . Lại không nghĩ rằng Liễu Tàn Ngọc chỉ “nga” một tiếng liền không nói gì . .

Liễu Tàn Nguyệt nở nụ cười, nói: “Nghĩ đến. . Ngọc nhi đã dạy hắn cái gì? . .”

Nghe vậy. . Liễu Tàn Ngọc cười vô tội: “Ta cái gì cũng chưa dạy..” Sau đó lâm vào trầm tư, thế cho nên Liễu Tàn Nguyệt tới gần hắn cũng không cảm giác được. . Thẳng đến khi phát hiện thì đã quá muộn. .

Liễu Tàn Nguyệt tà ác tươi cười. . Dùng thanh âm hơi khàn khàn nói, “Xem ra ta phải hảo hảo trừng phạt ngươi rồi đó. . Ngọc nhi. .” Vừa nói tay cũng không yên vị. .

“Nguyệt. . Hiện tại ở trên xe. . Chúng ta trở về được không. . Vạn nhất bị người nghe được. .”Liễu Tàn Ngọc cảm thấy mặt mình nóng bỏng, muốn tìm cách thoát lần này. .

Nhưng Liễu Tàn Nguyệt tựa hồ không định buông tha hắn. . Cười nói, “Kia. . Ngọc nhi nhỏ giọng một chút. . Đừng để người khác nghe được. .” Lập tức hôn lên môi Liễu Tàn Ngọc.

Tần Bích Sương đánh xe. . Nghe bên trong ẩn ẩn truyền ra thanh âm. . Trên mặt vẫn là vô tâm vô phế tươi cười. . Mở miệng thở dài nói khẽ, “Ai. . Ta nhớ Tiểu Vân Vân nhà ta . .” Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “A … Đã quên nói với hoàng đế. . Ta thích niên hạ cho nên. . Dược kia. . Hắc hắc. .” Dứt lời liền mặc kệ bên kia sinh tử. . Nghĩ trở về nên cùng Tiểu Vân Vân của nàng thân thiết thế nào. .