Chương 47: Thiên thần [ thượng ]
Lãnh Bắc Hi nhìn Liễu Tàn Ngọc một thân thương tích. Vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa: “Trang chủ phân phó ta tới tìm ngươi. .” Ngược lại thấy ngọc lưu ly hồng sắc trên tay Liễu Tàn Ngọc, khẽ nhíu mày nói: “Thiếu chủ. . Trong tay ngươi là cái gì. . Có thể cho ta xem không. .” Dứt lời. . Liền lấy đi.Liễu Tàn Ngọc không biết mình xem nhẹ cái gì. .”Không được. . ! ! !” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến. . Đến khi Liễu Tàn Ngọc kịp phản ứng ngọc lưu ly trong tay đã bị Lãnh Bắc Hi đoạt lấy. Nhìn về phía cửa là Tần Bích Sương một thân y phục Tiêu môn. Sắc mặt tái nhợt. .
“Hắn. . Kỳ thật là Bang chủ Huyết Sát Môn. .” Tần Bích Sương chống tường nói. . Thân thể vừa mới được giải độc vẫn còn rất suy yếu. .
Liễu Tàn Ngọc kinh ngạc nhìn Lãnh Bắc Hi. Thấy y không có ý định phản bác. Trong lòng tràn ngập nghi hoặc . . Làm sao có thể. . Đột nhiên linh trên cổ tay vang lên. Lãnh Bắc Hi đem Liễu Tàn Ngọc còn chưa kịp phản ứng kéo sát ngực mình. Dùng tay trái chế trụ hai tay hắn ở phía sau. Lấy Băng Ly kiếm kề trước cổ Liễu Tàn Ngọc: “Liễu Tàn Nguyệt. . Ta biết ngươi đến rồi. . Đi ra. . Bằng không ta sẽ gϊếŧ hắn. .” Giật giật kiếm trên tay, một tia máu tươi từ cổ Liễu Tàn Ngọc chậm rãi chảy xuống. .
“Buông hắn ra. .” Liễu Tàn Nguyệt từ của đi vào, trên tay cũng vang lên thanh âm của linh. Theo sát phía sau là đám người Sở Hồng Tú. .
Từ Tiêu Kình cam nguyện chết trong tay mình. . Đến Lãnh Bắc Hi kỳ thật là bang chủ. . Hết thảy, hết thảy đều biến hóa. . Đều làm cho Liễu Tàn Ngọc tưởng tượng không được. . Tại sao có thể như vậy? . . Như vậy, y muốn có ngọc lưu ly. . Rốt cuộc để làm gì. . Không để ý đến kiếm kề trên cổ mình, quay đầu nhìn Lãnh Bắc Hi: “Ngươi tại sao phải làm như vậy? . .” Khi hắn nhìn đến hai mắt của Lãnh Bắc Hi, mới phát hiện đó là thứ khiến mình không đề phòng. Là đôi mắt lam sắc rất giống với mẫu thân. Mình tại sao lại sơ sẩy như vậy. . Lãnh Bắc Hi. . Lãnh Y Thải. .
Thấp mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc thần tình khϊếp sợ: “Ngươi muốn biết. .” Lại nhìn sắc mặt không tốt của Liễu Tàn Nguyệt, nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết nga. . Kỳ thật này hết thảy chuyện này đều do Liễu Tàn Nguyệt tạo thành . . Cũng có thể nói là ái nhân của ngươi. .”
Có ý tứ gì? Tại sao lại do hắn tạo thành? . . Khó hiểu nhìn Liễu Tàn Nguyệt lại thấy hắn cũng đang nhìn mình. Đôi mắt kia nguyên bản không hề gợn sóng nay tràn ngập lo lắng cùng phẫn nộ. .
“Ngươi hẳn là biết thiên thần tộc đi. . Kỳ thật ta là ca ca của Y Thải. Phụ thân chúng ta là tộc trưởng thiên thần tộc. Vì để tộc nhân không bị tiêu giảm cho nên mới cùng hoàng thất hiệp nghị thông hôn. Mẫu thân Liễu Vô Khuynh là tỷ tỷ của mẫu thân ngươi cũng là muội muội của ta. Ta từ nhỏ yêu thương Y Thải. Ta nghĩ đó chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần. . Nhưng là sau này. . Ta phát hiện đó không phải là tình cảm đơn thuần. . Mà ta không cách nào mở miệng. . Lấy cớ bảo vệ, ta cùng nàng tới đô thành. . Nhưng lúc ta nhìn thấy Liễu Tàn Nguyệt cùng Liễu Liệt Khi, ta thật muốn cười to. . Cái gì thông hôn. . Bọn họ cũng mang dòng máu của thiên thần tộc. . Chính là lo lắng chúng ta sinh ra con ngươi tử sắc, mới lấy danh nghĩa thông hôn để áp chế. Y Thải vừa thấy Liễu Tàn Nguyệt liền nảy sinh tình cảm. Thậm chí nguyện ý vì hắn chuyện gì cũng có thể làm. . Nhưng hắn chẳng những không thương yêu nàng. . Hơn nữa lúc nàng rời đi hắn cũng không giữ lại. . Đến khi ta biết chuyện, mẫu thân ngươi đã rời trang. . Không biết đi nơi nào. . Lúc ta tìm được. . Là vài ngày sau khi nàng chết. . Sau đó ta nhìn thấy ngươi. . Không nghĩ tới ngươi cùng Liễu Vô Khuynh. . Cư nhiên là mục mâu tử sắc. . Bọn họ thật sự là người định không bằng trời định a. . Ha ha. . Sau ngày đó ta gϊếŧ bang chủ Huyết Sát Môn. . Bởi vì ngươi lớn lên giống với Liễu Tàn Nguyệt. . Cho nên ta không thèm để ý Tiêu Kình làm cái gì với ngươi. . Ẩn thân bên người Liễu Tàn Nguyệt. . Làm ảnh vệ của hắn. . Nhưng ta lại phát hiện như thế cũng không thể tổn thương hắn. . Cho nên ta để ngươi làm môn chủ Điệp môn. Hơn nữa lên kế hoạch cho các ngươi gặp nhau. . Không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy mà. . Đương nhiên chuyện các ngươi yêu nhau càng làm cho ta không thể tin được. . Đương nhiên ta cũng không quan tâm. . Ta chỉ cần Liễu Tàn Nguyệt thống khổ là có thể . . Bất quá ngươi còn không biết đi. . Thi thể của mẫu thân ngươi kỳ thật không được an tang trong rừng trúc. . Ta đã đem nàng đặt trong hàn băng, để cho nàng vĩnh viễn không hủ hóa. .” Nhìn nhìn Liễu Tàn Nguyệt sắc mặt đã muốn biến đen. . Muốn tiến lên. . Lại ngại Liễu Tàn Ngọc. . Lãnh Bắc Hi cười lạnh nói: “Không nghĩ tới trang chủ còn có lúc lo lắng. . Muốn ta thả Liễu Tàn Ngọc, có thể. . Ngươi cầm kiếm tự đâm vào ngực mình. . Tốt nhất không cần quá sâu. . Để ngươi chết thống khoái liền không có ý nghĩa . .”
Liễu Tàn Ngọc nghe vậy kinh hoảng nhìn về phía Liễu Tàn Nguyệt. . Đã thấy Liễu Tàn Nguyệt thật sự rút kiếm. Chuẩn bị hướng ngực mình đâm tới. .
“Không cần. .”
“Trang chủ. .”
Mấy người đồng thời kêu lên. . Bởi vì Liễu Tàn Ngọc giãy giụa, trên cổ lại xuất hiện vết thương mới: “Đừng nhúc nhích. .” Liễu Tàn Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm miệng vết thương trên cổ Liễu Tàn Ngọc nói, thanh âm hỗn loạn lãnh liệt cùng phẫn nộ. . Hận không thể bẻ gãy kiếm trên tay Lãnh Bắc Hi. . Dần dần đem kiếm đâm vào ***g ngực mình. . Biểu tình trên mặt bất biến. . Nhưng máu tươi lại theo kiếm nhỏ giọt . .
“Ha ha ha ha. . Thật không nghĩ tới. . Liễu Tàn Nguyệt ngươi thế nhưng thật sự đối với nhi tử của mình. . Ha ha . .Bất quá ngươi nghĩ như vậy là đủ rồi sao? . .” Nói xong Lãnh Bắc Hi lại cười to vài tiếng. . Như nhạo báng Liễu Tàn Nguyệt thực sẽ vì Liễu Tàn Ngọc mà hành động ngu xuẩn. .
“Ngươi có khả năng vì Lãnh Y Thải làm được chuyện này. . Ta không đủ khả năng vì Ngọc nhi chịu một kiếm sao. .” Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nói. . Tựa như một kiếm trên người chưa từng tồn tại. . Ánh mắt không hề rời khỏi người Liễu Tàn Ngọc. . Ánh mắt nhu hòa như muốn đem dung mạo Liễu Tàn Ngọc thu vào trong mắt: “Ngọc nhi đã đáp ứng ta mùa thu hàng năm cùng nhau ngắm phong thụ. . Không phải sao? . .”
Nghe vậy. . Liễu Tàn Ngọc cảm thấy có cái gì đó từ hốc mắt chảy xuống. . Hắn biết đây là lệ. .”Ân. .” Thanh âm có chút khó khăn. .”Ta nhớ rõ. .”
Liễu Tàn Nguyệt khóe miệng gợi lên một độ cong hoàn mỹ. . Trong mắt tràn ngập ôn nhu cùng yêu thương. . Y rất muốn lau đi nước mắt trên mặt hắn. . Làm cho hắn vì mình mà cười. .
Mà Lãnh Bắc Hi không nghĩ như vậy: “Liễu Tàn Nguyệt ngươi thực sự nghĩ ngươi chết liền có thể giải quyết hết thảy? . . Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ ta thu thập ngũ khỏa ngọc lưu ly để làm gì sao? . .”