Chương 3: Ngày lại
Độc Cô Phong sau khi nghe được ba chữ Liễu Tàn Ngọc liền thất thần. Hắn biết vì cái gì cảm thấy được Liễu Tàn Ngọc nhìn quen mắt như vậy, lại nghĩ như đã từng quen biết. Chẳng lẽ hắn là nhi tử của trang chủ? Tuy rằng đã khẳng định, nhưng là nhịn không được phủ nhận. Phu nhân chỉ sinhmột thiếu chủ a. Lại đánh giá thiếu niên tự xưng Liễu Tàn Ngọc trước mặt mình. Ánh mắt tạm dừng ở bên hông, nhìn xuống mảnh ngọc vỡ. Ngọc Phỉ thúy trong suốt. Ở dưới ánh mặt trời lại càng thêm sặc sỡ loá mắt. Giống đôi mắt lạnh băng của nam tử.
Độc Cô Phong không khỏi kinh ngạc. . Chẳng lẽ là. . . . . . .
Nam tử nhíu mi. Tựa hồ đối với người này có cái gì bất mãn. Lập tức thản nhiên nói: “Ngươi là nhi tử của ta.” Tuy rằng lời của hắn bình thản vô thường. Nhưng trong lời nói là ngữ khí khẳng định.
Liễu Tàn Ngọc tựa hồ có chút kinh ngạc vì nam tử liền thừa nhận như vậy. Nhưng chẳng qua là trong nháy mắt, ngay lập tức lấy lại vẻ thanh nhã, tươi cười: “Thấy dung mạo của ngươi. Ta nghĩ cho dù ta không muốn thừa nhận cũng rất khó.” Cố ý nghịch ngợm hướng nam tử chớp mắt.
“. . . . . .” Nam tử bình tĩnh nhìn Liễu Tàn Ngọc. Đem vẻ mặt của hắn thu hết vào trong mắt.
“Ha ha. . Không nghĩ tới đến mỹ nhân này là phụ thân của tiểu mỹ nhân, lão tử hôm nay thật có phúc.” Hoàn toàn quên đau đớn trên tay. Đại hán không biết thức thời nắm trụ tay nam tử. Nhưng một giây sau, đại hán liền ngã xuống đất, bất động thanh sắc.
Những người xung quanh nhịn không được mà nín thở. Nghĩ đến ngay cả đối phương ra tay như thế nào bọ họ cũng không biết. Độc Cô Phong thở dài, đại hán này đúng là có mắt không tròng. Lúc trước trang chủ chỉ dùng một giọt nước trong chén chế ngự hắn. Hắn còn dám đùa cợt trang chủ như vậy. Hiển nhiên là người không có mắt, chắc cảm thấy chính mình sống quá dài .
Mấy đại hán khác thấy lão đại bị gϊếŧ nhịn không được run rẩy: “Ngươi. . Ngươi. . ở trước mặt mọi người gϊếŧ người. . Ngươi có biết chúng ta là ai.”
Nam tử lạnh lùng liếc nhìn mấy đại hán: “Gϊếŧ thì đã sao.” Mấy người … kia mồ hôi lạnh chảy ròng. Trong đó có người không sợ chết lại tiếp tục nói: “Ngươi. . Ngươi rốt cuộc là ai.”
“Liễu Tàn Nguyệt.” Làm như trả lời đại hán, lại giống như nói cho Liễu Tàn Ngọc.
“Chẳng lẽ. . ngươi là. . Tàn Nguyệt sơn trang trang chủ . . Liễu Tàn Nguyệt.” Đại hán sợ hãi kêu lên.
Nhíu mi nhìn Liễu Tàn Ngọc: “Đi.” Ngữ khí khẳng định, không để cho người khác cự tuyệt. Liễu Tàn Ngọc bĩu môi, hắn không thích bị người sai bảo. Lập tức tựa hồ nhớ ra cái gì đó liền đuổi kịp Liễu Tàn Nguyệt.
Nhiều năm phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an, cho nên mọi người thường thường đem nơi này gọi là thiên thần sở quyến (chốn thần tiên). Cũng không ít người ngoại bang đua nhau đổ về, cho nên trên đường nhìn đến người có làn da trắng nõn, màu sắc đôi mắt bất đồng, mọi người tập mãi cũng thành thói quen. Cũng là vì quốc gia của mình cảm thấy kiêu ngạo, hơn nữa nam tử ngoại bang diện mạo tuấn lãng khiến cho rất nhiều nữ tử ái mộ.
Mà giờ khắc này, thiếu niên một tay vén màn xe. Nhìn người bên đường không khỏi cười. . Khuynh quốc khuynh thành. . Có nữ tử còn hưng phấn đến té xỉu. Khóe miệng cong cong làm như cảm thấy rất thú vị. Mặc dù mình bị xem là người ngoại bang. Bất quá không sao, dù sao cũng đã thành thói quen. Buông mành, nhìn người đối diện. Thấy người nọ nhìn hắn. Nhẹ nhàng nhíu mi: “Đi đâu.” Từ lúc lên xe tới giờ Liễu Tàn Nguyệt cũng không nói qua một câu với hắn. Thật không biết lúc ấy vì cái gì xác định mình là nhi tử của y.
“Quay về trang.” Liễu Tàn Nguyệt đảo mắt không hề nhìn hắn. Giản lược lời nói, sau đó lại là một hồi yên lặng. Giống như chưa từng nói chuyện. .
“Ngươi liền như vậy xác định ta là nhi tử của ngươi.” Liễu Tàn Ngọc đối với câu trả lời của y rất bất mãn. Nhiều lời một chút sẽ chết sao. Tuy rằng chính hắn vốn cũng không thích cùng người khác nói chuyện. Nhưng nhìn đến biểu tình cao ngạo của Liễu Tàn Nguyệt, không hiểu vì cái gì bất mãn.
Nghe vậy, Liễu Tàn Nguyệt nhìn Liễu Tàn Ngọc, không nói. Liễu Tàn Ngọc bị y nhìn chăm chú đến tươi cười cũng không nổi. Liễu Tàn Nguyệt lại học hắn nhíu mi nói: “Chính ngươi cũng nói. . Thấy dung mạo của ta. . Không muốn thừa nhận cũng rất khó . .”
Nghe thấy vậy, Liễu Tàn Ngọc chỉ có thể ngậm miệng không nói. . Quay đầu không hề nhìn y. Mà hắn lại xem nhẹ ánh mắt thoáng qua hứng thú tươi cười kia.
Không nghĩ tới việc có thể dễ dàng tiếp cận y như vậy. Bất quá bộ dáng này, cùng điều nương nói hoàn toàn không giống nhau. Trừ bỏ lạnh lùng vô tình, hắn tựa hồ nhìn không ra nửa điểm ôn nhu trên người Liễu Tàn Nguyệt. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ở trên giao phó là có thể đi. Nghĩ vậy đáy mắt Liễu Tàn Ngọc hiện lên một tia sát ý, cũng rất nhanh lại che dấu. Nhưng hắn không biết mỗi một biểu tình của chính mình đều bị Liễu Tàn Nguyệt thu vào trong mắt.
“A. . Nguy rồi. .” Liễu Tàn Ngọc tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền kêu lên. Hoàn toàn không giống một bộ dáng trấn định tự nhiên như vừa rồi. Nhấc rèm cửa lên muốn nhảy xuống.
Độc Cô Phong rõ ràng bị hoảng sợ. May mắn là kinh nghiệm từ nhiều năm trước khiến hắn lập tức phản ứng. Một tay nắm dây cương, một tay bắt lấy Liễu Tàn Ngọc: “Làm sao vậy? Ngươi muốn đi đâu?” Thiếu niên này luôn làm cho hắn kinh ngạc. Cánh tay được huấn luyện thành thục như vậy mà hết lần này đến lần khác bị dọa, thực không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“ Chỗ kia. . Cái kia. . Cái kia. . Ta đã quên đồ.” Liễu Tàn Ngọc sốt ruột, nói xong liền muốn bỏ tay Độc Cô Phong ra, nhưng Độc Cô Phong giữ rất chặt như thế nào cũng không rút ra được. Chỉ có thể ai oán nhìn về phía Liễu Tàn Nguyệt.
“Đồ vật đó ở đâu.” Con ngươi phỉ thúy tăng thêm
mấy phần sáng rọi. Độc Cô Phong thất thần. . Trang chủ. . Trang chủ. . đang cười?
“Phượng Hà lâu.” Đây là chuyện rất quan trọng a.
Tiếu ý trong mắt càng ngày càng đậm, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giơ lên. Độc Cô Phong không để ý hình tượng há to mồm. Thật sự. . trang chủ thật sự đang cười. Từ khi đi theo trang chủ cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua y cười. Hôm nay ở trước mặt thiếu niên này. . Quả nhiên thiếu niên này không đơn giản. Có thể làm cho trang chủ cười, điểm ấy liền thấy hắn không hề đơn giản. Nói cho Tuyết,
bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
Mà giờ khắc này Liễu Tàn Ngọc căn bản là không chú ý tới biểu tình của Liễu Tàn Nguyệt. Nhíu mày nhìn y hy vọng y nhanh kêu người nguyên bản làm cho người khác có cảm giác an tâm, hiện tại lại ngăn cản hắn trở về lấy đồ. Liễu Tàn Nguyệt nhìn Liễu Tàn Ngọc đang lo lắng, nhíu mi nhìn phía sau hắn. Ý bảo hắn xoay người. Liễu Tàn Ngọc khó hiểu xoay người liền nhìn đến Phượng Hà lâu. Nhất thời im lặng, trong lòng đầy oán khí nói không nên lời. Quay đầu nhìn Độc Cô Phong vẫn đang kinh ngạc, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ nói: “Ngươi có thể buông tay được rồi đó. . Đại. Thúc.” Độc Cô Phong còn chưa có hồi phục lại lần nữa bị đả kích, trong đầu không ngừng vang lên hai chữ “đại thúc”.
Liễu Tàn Ngọc vừa lòng nhìn bộ dáng bị đả kích của người trước mắt, liền hướng Phượng Hà lâu đi đến. Khi quay trở lại Liễu Tàn Ngọc cũng không mang theo gì, chỉ có trong tay ôm một cây đàn cổ.