Ta Và Ma Tôn Tương Ái Tương Sát

Chương 4: Có lẽ là đang giả vờ thôi

Mặt trời lặn dần, sắc trời đỏ vàng đan xe như tranh mực loang, ráng chiều hoàng hôn hòa quyện cùng màu đêm, dệt thành bức tranh rực rỡ giữa bầu trời. Hai người đi từ sân sau ra, đυ.ng ngay chợ phiên nhộn nhịp trước mặt, tiếng người mua bán vang lên không ngớt, một cảnh tượng phồn hoa sầm uất.

Sở Tại Sương sống ở đây đã lâu, tất nhiên có quen biết với hàng xóm, trước khi rời đi còn trò chuyện vài câu.

“Ô, sắp đi rồi sao? Cứ tưởng con sẽ ở lại ăn bám thêm chút nữa chứ.” Ông chủ tiệm sách bên cạnh trêu chọc, “Sao, Tôn đại nương không giữ con ở lại nữa à?”

“Chuyện của người tu tiên, sao có thể gọi là ăn bám được?” Sở Tại Sương bĩu môi, “Con có giúp quay vịt mà, đừng có bôi nhọ thanh danh của người ta.”

“Ha, cuốn sách này tặng con, coi như quà chia tay.” Ông chủ tiệm sách cười cười, tiện tay đưa cho nàng một cuốn sách.

Sở Tại Sương một tay đón lấy, thấy nội dung trong sách, mắt nàng sáng lên, cẩn thận cất kỹ rồi vui vẻ chắp tay cảm ơn: “Đa tạ, chúc thúc sớm phát tài.”

Phỉ Vọng Hoài đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, không khỏi tò mò không biết đó là sách gì. Nhưng nghĩ đến ông chủ tiệm sách chỉ là một phàm nhân, chắc hẳn không phải sách quý, càng không thể là tiên thuật cao siêu, có lẽ chỉ là vài quyển thoại bản tầm thường mà thôi.

Y chăm chú quan sát Sở Tại Sương, diện mạo nàng chẳng khác gì trong giấc mộng, chỉ là trên mặt vẫn còn vẻ non nớt, trên má nàng dính một vệt than, lúc này lại giống như một con thú nhỏ đang làm bộ đáng yêu để xin ăn, cứ luyên thuyên với những người phàm xung quanh, không hề toát ra vẻ sắc bén của kẻ từng rút kiếm đả thương người khác.

Không, có khi nàng ta đang giả vờ khiến y và mọi người mất cảnh giác.

Y không tin rằng kẻ có thể gϊếŧ chết mình lại là người vô dụng như vậy.

“Có chuyện gì sao?” Sở Tại Sương cảm nhận được ánh mắt của Phỉ Vọng Hoài, nàng chớp mắt, cúi đầu nhìn bánh hoa quế, “Ngươi muốn ăn không?”

Y nhìn nàng rất lâu, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt khiến nàng cảm thấy bối rối.

“Không cần.” Phỉ Vọng Hoài điềm nhiên thu ánh mắt lại, lấy một chiếc khăn tay ra rồi đưa cho Sở Tại Sương: “Lau mặt đi.”

Sở Tại Sương ngơ ngác đón lấy chiếc khăn, ngoan ngoãn cầm lau mặt.

Nàng nhìn xuống thấy chiếc khăn tay trắng muốt đã bị tro đen làm bẩn, chất vải mềm mại, ở góc còn thêu họa tiết hình giọt nước màu xanh, xem ra là vật tùy thân của y.

Sở Tại Sương nắm chặt chiếc khăn tay, ngập ngừng nói: “Vậy… đợi ta giặt sạch rồi trả ngươi, hoặc mua cho ngươi chiếc mới…”

Phỉ Vọng Hoài mỉm cười: “Không cần, chẳng phải vật gì đáng giá đâu.”

“Vậy sao…” Sở Tại Sương ngẫm nghĩ giây lát, sau đó nhét túi bánh vào tay y trả lễ: “Cái này tặng ngươi, ăn cũng khá ngon đấy.”

Tu sĩ rất ít khi ăn đồ phàm nhân, bởi thức ăn ấy không giúp ích gì cho việc tu luyện, Phỉ Vọng Hoài cũng không ngoại lệ, y thuận tay nhận lấy, cũng không để trong lòng.