Liên Hoa Tông.
Gió nhẹ lướt qua làm những chiếc lá sen khẽ đung đưa. Những mái hiên cong vυ't phía xa bật lên màu đen sẫm dưới nền xanh thẳm của núi non trùng điệp.
Dưới mái ngói, các đệ tử bạch y lần lượt đứng dậy, họ vừa hoàn thành bài giảng hôm nay, tay ôm trục sách và đan dược, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Sở Tịnh Hiểu là đại sư huynh của Liên Hoa Tông, cũng là con trai chưởng môn, có nhiệm vụ giải đáp thắc mắc cho những đệ tử mới nhập môn. Sau khi hoàn thành chính sự, y đang định rời đi thì bỗng bị gọi lại.
“Sở sư huynh, xin hãy dừng bước.” Một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên, “Ta có điều muốn thỉnh giáo.”
Sở Tịnh Hiểu quay lại, nhận ra người gọi là Phỉ Vọng Hoài, tân đệ tử xuất sắc nhất năm nay. Người này có dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt sáng ngời, tóc đen dài được buộc gọn, chiếc vòng bạc mảnh đính ngọc lam trên xương quai xanh càng làm nổi bật y phục trắng thanh nhã.
Nghe nói, Phỉ Vọng Hoài đã có biểu hiện kinh tài tuyệt diễm trong kỳ khảo hạch nhập môn, dù còn trẻ nhưng đã đạt đến Tứ Diệp sơ kỳ, tiền đồ vô tiền khoáng hậu khó ai sánh kịp.
“Có việc gì sao?”
“Ta đã ở Liên Hoa Tông nhiều ngày, nhưng không hiểu vì sao các đồng môn khác đều có người đồng hành, còn ta lại chỉ ngồi một mình.” Phỉ Vọng Hoài cười nhẹ, “Hình như chỉ có ta lẻ loi giữa đại điện.”
Sở Tịnh Hiểu nhìn sang chiếc bàn trống, ngẫm nghĩ rồi đáp: “À, đó là chỗ của muội muội ta, Sở Tại Sương.”
“Nàng cũng là đệ tử mới nhập môn sao?”
“Không, Tại Sương là muội muội ta, nhưng muội ấy ít khi xuất hiện, thường thích tu luyện một mình…”
Phỉ Vọng Hoài ôn tồn nói, “Không sao, nếu nàng không thường xuất hiện, ta có thể giúp đưa trục sách cho nàng. Hơn nữa có vài bài giảng cần thảo luận, chúng ta có thể trao đổi riêng với nhau.”
“Chuyện này…”, Sở Tịnh Hiểu thoáng do dự, “Nếu đệ muốn bàn luận về bài giảng thì có thể hỏi những đệ tử khác, cũng có thể trực tiếp hỏi ta.”
“Nàng không thích giao tiếp với người lạ sao?”
“Không hẳn...”, Sở Tịnh Hiểu hơi ngại ngùng, “Thật ra, năm xưa vì sơ suất của ta mà Tại Sương mắc bệnh nặng, sau đó bị chứng ly hồn, tu vi khó lòng tiến bộ được. Ta và song thân luôn thấy áy náy trong lòng nên để muội ấy tự do tu luyện theo ý mình, muốn học thì học, không học thì thôi.”
“Thì ra là vậy.” Phỉ Vọng Hoài mỉm cười, “Nhưng tu luyện cũng cần có môi trường thích hợp, biết đâu khi gặp tân đệ tử, nàng sẽ có thêm động lực thì sao. Hay để ta thử đến gặp nàng xem sao.”
“Đệ nói cũng có lý.” Sở Tịnh Hiểu trầm ngâm giây lát, rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong tay áo, đưa cho Phỉ Vọng Hoài, “Tại Sương ít khi ở Liên Phong Sơn, muội ấy thường thích chạy xuống núi chơi, đệ có thể dùng vật này để tìm muội ấy.”
“Tất nhiên việc tu luyện không thể cưỡng ép. Nếu muội ấy có nói ra điều gì lạ lùng…” Y ngập ngừng giây lát, “Mong đệ bỏ qua, đừng để bụng nhé.”
Phỉ Vọng Hoài mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết, “Không sao, là đồng môn với nhau, ta không để bụng đâu.”
Chỉ trong chốc lát, bóng lưng Sở Tịnh Hiểu đã khuất dần sau hành lang, nụ cười trên mặt Phỉ Vọng Hoài cũng phai nhạt.
Đôi mắt đen láy của y dần trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt không còn biểu cảm gì, ngón tay gõ nhệ lên chiếc hộp gỗ như đang tính toán gì đó.
Sau bao tháng nằm vùng, cuối cùng y cũng nắm được tung tích của Sở Tại Sương.
Đại chiến giữa tiên và ma đã qua, tu ma gần như bị tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn lại những người tu tiên. Nhưng Phỉ Vọng Hoài vốn không phải là người tu tiên, y là con trai của Ma tôn tiền nhiệm, đã dùng bí pháp cải biến ma khí để trà trộn vào danh môn chính phái Liên Hoa Tông, tất cả đều bắt nguồn từ một giấc mộng tiên tri năm ngoái.
Trong mộng, lửa trời bùng cháy, núi sông đổ nát, y bị một nữ tu với ấn ký hình đóa sen trên trán đâm một kiếm xuyên tim, khiến đại nghiệp phục ma của y tan tành mây khói.
Tỉnh mộng, Phỉ Vọng Hoài quyết chí vượt ngàn dặm đến đảo Quỳnh Liên Thập Nhị, quyết tâm tìm hiểu tình hình đối thủ, tiêu diệt mối nguy từ trong trứng nước. Thế nhưng, dù y đã nằm vùng tại Liên Hoa Tông suốt mấy tháng, lật tung cả Liên Phong Sơn, vẫn chưa thể tìm ra nữ tu trong mộng.
Sau nhiều lần điều tra, y phát hiện phu thê chưởng môn có một cặp trai gái. Ca ca Sở Tịnh Hiểu đã đạt đến Tứ Diệp trung kỳ, nguyên thần hóa thành Kim Liên, còn muội muội Sở Tại Sương thì ẩn cư kín đáo, tu vi không rõ, hành tung bí ẩn đi mây về gió.