Trà Xanh Latte

Chương 8

Lúc đầu tôi còn coi Bùi Tự Cẩn là một người đàn ông trưởng thành, trải qua khoảng thời gian này tôi phát hiện ra bệnh tình của anh thật sự không nhẹ.

Chỉ cần không ở công ty, mỗi phút mỗi giây đều phải đi theo sau mông tôi.

Hiển nhiên là một em trai tâm trí không thành thục.

Bình thường trêu chọc một chút cũng đỏ mặt, bây giờ còn biết trêu chọc người khác?

Vì vậy tôi mặt không đổi sắc giẫm lên chân anh.

Vì để Bùi Tự Cẩn giữ tỉnh táo, tôi mặt không đổi sắc thay anh cản không ít rượu, lúc kết thúc nhìn người đã có bóng chồng.

Sau khi tổ viên rời đi hết, Bùi Tự Cẩn lái xe đưa tôi về nhà.

Tôi uống quá nhiều, nhất thời không chú ý, Bùi Tự Cẩn mười tám tuổi căn bản không biết lái xe.

Tôi vừa về phòng liền ngã nhào lên giường, mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi vào, mới phát hiện bên ngoài đang mưa to, mà cửa sổ trong phòng không biết bị cái gì đập vỡ một cái lỗ, bàn bên cạnh ướt đẫm.

Thật ra có phòng cho khách, nhưng nhà chúng tôi không có khách, nên cũng chưa mua thêm gì.

Có lẽ là do tác dụng của cồn, bước chân tôi loạng choạng ôm chăn gõ cửa phòng Bùi Tự Cẩn.

Cửa mở ra, Bùi Tự Cẩn mặc áo tắm rộng thùng thình đứng ở cửa, tóc vẫn còn ướt.

Nhìn thấy tôi, anh sửng sốt một chút: "Giang Chi?"

"Xuỵt!" Tôi một phen ôm lấy mặt anh, "Không biết lớn nhỏ, gọi chị."

Không đợi Bùi Tự Cẩn lấy lại tinh thần, tôi trực tiếp chen vào.

Sau đó thoải mái ngồi trên sô pha bên giường anh: "Ngủ...ngủ nhờ."

Chỉ thấy Bùi Tự Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không đi về phía tôi: "Ngủ nhờ à, có phải nên lễ phép chút hay không?"

Tôi: "Xin chào."

Trước mắt có chút mờ mịt, chỉ thấy cơ bụng của anh cách tôi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

Vì vậy, ma xui quỷ khiến tôi đưa tay sờ một cái.

Bùi Tự Cẩn cứng đờ trong chớp mắt, một giây sau anh đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: "Giang Chi, em đang làm gì vậy?"

Tôi ngẩng đầu, đυ.ng phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Anh hơi cau mày, giống như đang kiềm chế gì đó, mà giờ phút này tôi lại hoàn toàn không biết, thậm chí mượn rượu dõng dạc nói: "Ồ, còn giả vờ rụt rè."

Mỗi chữ tôi nói ra, liền sờ cơ bụng anh một cái.

Sờ đến cuối cùng, anh mạnh mẽ bắt lấy hai tay của tôi, trực tiếp ấn lên chỗ dựa ghế sô pha, cả người anh cứ như vậy mà đè xuống.

Đang lúc trời đất quay cuồng, tôi ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà dễ chịu trên người anh.

Lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt như mực của anh.

Đến lúc này, đầu óc tôi mới tỉnh táo một chút.

Người ở trước mặt, là Bùi Tự Cẩn hai mươi tám tuổi.

Tôi: "Anh..."