Cùng lúc đó, Hứa Minh Uyên đang lên núi tìm người vẫn không hề hay biết bản thân đã bị người khác mạo danh và chụp lén một vài tấm ảnh cực kỳ thân mật.
Ban ngày và ban đêm ở núi lớn khác nhau rất nhiều. Dù ban ngày có đi qua một lần cũng không thể đảm bảo ban đêm sẽ nhận ra lối đi. Hơn nữa còn có Tiết Đình như hổ rình mồi trong bóng tối, nhân cách đêm tối cho dù thích nổi điên cũng sẽ không trực tiếp giống ban ngày mà tùy tiện vào trong núi như vậy.
Hơn nữa, cậu cũng đoán được Nhậm Hữu Dân sẽ đi đâu, có lẽ là đến khu vực chôn cất bọn nhỏ sau núi.
Trước đây chỉ có Nhậm Hữu Dân một mình lên núi, trong thời gian đám nhóc Tiết Thành là chủ đạo thì có thể dễ dàng đánh ngất ông ấy và đưa xuống núi an toàn, điều này cũng ngăn chặn khả năng hai người gặp nhau.
Nhưng lần này, vì Hứa Minh Uyên đi theo lên núi, bọn họ không thể như trước đây đánh ngất Nhậm Hữu Dân và đưa ông ấy về, mặc dù chỉ là bóng dáng, nhưng khi Nhậm Hữu Dân nhìn thấy thì chắc chắn cũng có thể nhớ lại điều gì đó, dù sao thì sự kiện năm đó đã khắc sâu vào linh hồn của ông ấy.
Cậu bước dọc theo lối đi do con người tạo ra để lên núi, bước chân ngày càng nhanh hơn, cho đến khi tới đỉnh núi mới hoàn toàn dừng lại.
Trên đỉnh núi có một các bục đá lớn, trung gian là những khối đá cổ quái, dưới ánh trăng càng thêm huyền bí sâu thẳm, như được chuẩn bị cho một nghi thức hiến tế đáng sợ. Bốn phương tám hướng không có rào chắn hay cây cối che đậy, cũng không biết hướng nào thông đến khu chôn cất sau núi.
Gió trên đỉnh núi lạnh lẽo mà tàn sát bừa bãi, gào thét thổi tới như một con thú hoang vô hình đang gầm gừ từ bầu trời phía trên. Hứa Minh Uyên mặc bộ quần áo đơn bạc đón cơn gió rít qua, sợi tóc bị thổi tung, lộ ra cái trán trơn loáng, ngũ quan anh tuấn nhìn không sót gì, vết thương trên cổ dưới ánh trăng càng trở nên rõ ràng, cả người có vẻ tái nhợt và yếu ớt.
Nhưng đó chỉ là ảo giác. Đôi mắt của cậu sáng ngời, tràn đầy sức sống, từng tấc cơ bắp trên người căng tràn sức mạnh, trong từng mạch máu lưu chuyển sát ý và điên cuồng, cuối cùng hóa thành những tia huyết sắc trong mắt, đứng ở bên cạnh đỉnh núi, phảng phất như một quân vương bễ nghễ quan sát toàn bộ thế giới u ám.
Trong trấn có hai con đường rộng lớn, giao nhau giữa các tòa nhà và cây cối uốn lượn.
Một con đường từ trên núi xuống, hợp dòng đến con sông dưới thị trấn, hấp thụ ánh trăng lấp lánh. Con đường còn lại thì nhợt nhạt cổ xưa hơn, đất đá dưới ánh trăng trở nên càng u ám. Hai con đường giống như những con rắn cuộn tròn trên dãy núi, một lớn một nhỏ, một trắng một đen, không biết khi nào sẽ tỉnh lại và nuốt chửng toàn bộ thị trấn.
Cậu từ vô số ngôi nhà nhỏ bé như con kiến phía xa tìm thấy nhà nghỉ của Tiết Văn, nơi đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không có nửa phần không khí náo nhiệt. Lửa lớn tại quán cơm của Tiết Thái Hoa cũng đã dần dần mỏng manh, như một điểm nhỏ bé vô lực trong bản đồ sâu thẳm và gồ ghề của thị trấn.
Nhân cách đêm tối rất thích cảm giác đứng ở nơi cao quan sát vạn vật, đáng tiếc có quá nhiều thứ không thể thấy rõ vào ban đêm. Tiếc rằng thời gian ban ngày lại không thuộc về cậu, mọi chuyện dường như luôn tràn ngập tiếc nuối. Tuy nhiên, cậu lại có một loại trực giác kỳ quái, rằng tương lai không xa, cậu có thể nhìn thấy thành phố nhỏ bé cùng núi sông rộng lớn vào ban ngày.
Sau một lát nhìn ngắm, cậu xoay người rời đi, rốt cuộc thì vẫn còn việc quan trọng cần phải làm.
Đột nhiên, một tiếng gió rít vang lên, hỗn loạn và đầy quỷ dị. Chưa kịp phân biệt rõ âm thanh đó là gì, Hứa Minh Uyên đã dựa vào bản năng chiến đấu để né tránh.
Khi xoay người lại, cậu thấy một khuôn mặt mơ hồ của một người đứng cách đó không xa.
Nói về sự quái dị, trừ những tình huống đặc biệt, dị năng giả vào ban đêm thường sẽ có thị lực vượt trội, tầm nhìn cũng không khác ban ngày là bao. Thế nhưng, dù người nọ đứng ở cách đó không xa nhưng khuôn mặt lại rất mờ nhạt, thân hình quỷ dị, khiến Hứa Minh Uyên không thể phân biệt được là nam hay nữ, già hay trẻ, thậm chí cũng không rõ tóc dài hay ngắn.
Nếu một hai phải hình dung thì nó là một hình ảnh mơ hồ, tồn tại ở đây nhưng không có bất kỳ sự liên hệ thực chất nào với thế giới xung quanh.
Bóng người ấy đứng trên đỉnh núi u ám, gần như hòa tan vào không khí, chỉ có ánh trăng chiếu xuống mới có thể mơ hồ nhận ra nó.
May mắn là đỉnh núi này không bị che khuất, ánh trăng thông suốt chiếu xuống mặt đất, Hứa Minh Uyên nhìn chằm chằm vào sinh vật quái dị này, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong tay cậu, cậu cười nói: “Dù mày là ai thì đánh lén cũng không phải là thói quen tốt.”
Đối phương không đáp lại, tiếng gió rít gào lại lần nữa trở nên hỗn loạn, những xúc tua thon dài từ trong mặt đất chui ra.
Hứa Minh Uyên thấy lại là xúc tua, có chút không hào hứng mà vung dao găm, hỏi: “Bọn mày không có chiêu thức nào khác sao?”
Giọng nói vừa dứt, cậu nắm chặt sao găm, tiến lên đón lấy xúc tua, hàn quang lóe lên, xúc tua rơi xuống đất, cùng với đó là một mùi tanh tưởi khó chịu.
Hứa Minh Uyên bị mùi hôi thối này làm cho nhíu mày, sau đó tiếp tục tấn công về phía bóng người, khi tới gần, cổ tay cậu khẽ chuyển, mũi nhọn của dao găm đâm về phía khuôn mặt của bóng người.
Bóng người dường như bị cách tấn công của Hứa Minh Uyên dọa sợ, liên tục lùi lại phía sau để tránh né.
“Sợ cận chiến sao?” Hứa Minh Uyên lại đứng dậy, dao găm nhắm ngay về phía bóng người, lưỡi dao lạnh lẽo dưới ánh trăng càng thêm sắc bén, như thể đang khát khao máu tươi.
Bóng người đứng ở cách đó không xa vẫn im lặng, hình dáng quái dị của nó khiến Hứa Minh Uyên không khỏi nghi ngờ rằng trước mặt kỳ thực là một tạo vật của dị năng giả.
Thấy thế, cậu uy hϊếp: “Đừng để tao chém một nhát mà đã ngỏm rồi nhé.”
Bóng người cuối cùng cũng có phản ứng, im lặng thao túng những xúc tua mà trước đó đã tấn công Hứa Minh Uyên, chúng lại một lần nữa thay đổi hướng tấn công.
Hứa Minh Uyên nhận thấy những đoạn xúc tua này không giống như mấy ngày trước, chúng không biến mất ngay lập tức. Cậu hơi ngạc nhiên, rốt cuộc thì đặc tính của dị năng này là không thể thay đổi trong khoảng thời gian ngắn.
Những xúc tua này lẽ ra phải bị chém đứt và hoàn toàn biến mất rơi xuống đất mới đúng.
Lúc này, Hứa Minh Uyên nhìn thấy mặt cắt của những xúc tua dưới ánh trăng phản chiếu tia sáng đen bóng quái dị, và những xúc tua lại bay nhanh về phía cậu, mùi tanh tưởi lại một lần nữa ập đến.
Trong lúc tránh né, Hứa Minh Uyên thấy rõ trên mặt cắt đó là một loại chất lỏng đen tuyền phát ra mùi tanh tưởi.
Mặc dù đã né tránh kịp thời nhưng vẫn có vài giọt chất lỏng bắn tung tóe lên cánh tay của cậu, chỉ trong chốc lát, chất lỏng đó đã ăn mòn tay áo, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới.
Hứa Minh Uyên nhìn cánh tay của mình, thầm nghĩ, bên trong có độc.
Dù chỉ là một ít chất lỏng, cậu vẫn có thể xác định bóng người này không phải là một tạo vật của dị năng giả nào khác, mà là một sinh vật sống độc lập.
Giống như những ký ức mà cậu đã trải qua trước đây, dị năng Cổ Lung là một loại dị năng cộng sinh, hai loại tương tự nhưng không giống nhau. Mà cái bóng người trước mặt này có lẽ là một loại dị năng diễn sinh từ Ảnh Xà, bởi vậy xúc tua của nó mới có nhiều độc tính đến vậy.
Trạng thái kỳ dị của bóng người này có lẽ là một phần trong năng lực của đối phương, tương tự như Ảnh Xà có thể du đãng trong thế giới hai chiều.
“Mục đích của mày là gì?” Hứa Minh Uyên hỏi.
Bóng người không đáp, tiếp tục múa may xúc tua tấn công về phía cậu.
Sau nhiều lần giao tranh, Hứa Minh Uyên phát hiện đối phương thiếu kinh nghiệm chiến đấu hơn Tiết Đình. Nếu không phải vì độc tố tanh tưởi trên xúc tua khiến cậu khó tiếp cận thì cậu đã có thể dễ dàng đánh gục đối phương.
Hứa Minh Uyên lại lùi về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với bóng người. Lúc này, những tảng đá lớn trên đỉnh núi đều bị ăn mòn và hòa tan, tạo nên hình thù gồ ghề lồi lõm, chỉ cần một chút không chú ý là sẽ vướng ngã xuống đất.
Phải nghĩ cách để đến gần đối phương mới được, cậu thầm nghĩ.
Lúc này, Hứa Minh Uyên đột nhiên nhận ra điều gì đó: đánh bại đối phương là một chuyện, nhưng không chủ động tấn công lại là một chuyện khác. Từ khi phát hiện ra bóng người, đối phương hoàn toàn không chủ động ra tay, thậm chí những lần tấn công cũng là do bị cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Rõ ràng là không địch lại nhưng vẫn bám trụ ở lại đây.
Đổi cách nói khác, nó xuất phát từ mục đích gì mà cần phải giữ cậu ở chỗ này?
Nghĩ đến khả năng này, Hứa Minh Uyên chậm rãi bước đến gần một lối đi nhỏ chưa được khai phá, rồi thử hỏi: “Đừng nói là mày đặc biệt đến đây để giữ chân tao đấy nhé?”
Bóng người sửng sốt, xúc tua lại lần nữa chủ động tấn công. Hứa Minh Uyên biết mình đã đoán đúng, vội vàng lấy viên bi nhỏ từ trong túi quần và ném qua. Bị bao vây một lát, cậu vẫy tay về phía bóng người và cười nói: “Tao đi trước đây, mày cứ chơi từ từ.”
Khi giọng nói vừa dứt, viên bi nhỏ lập tức phát nổ.
Ánh lửa tận trời che khuất tầm nhìn của bóng người, ngọn lửa nóng rực và chói mắt, giữa cơn gió dữ dội càng thêm bừa bãi trương dương, như muốn thiêu đốt toàn bộ màn đêm. Màu cam từ vòm trời nhanh chóng khuếch tán ra, xúc tua chớp mắt bị nổ tan tành, từng mảnh vô lực rơi xuống mặt đất, còn nhiều mảnh bị cuốn lên không trung, ngọn lửa liên tục thiêu đốt, tiếng nổ vang lên kèm theo mùi tanh tưởi đan xen mùi gay mũi đặc trưng khi có cháy nổ.
Bóng người tìm kiếm một vòng nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Hứa Minh Uyên, nó tuyệt đối không thể để cậu đi qua.
Nó bất đắc dĩ lại phải điều khiển không ít xúc tua mọc ra. Những xúc tua này sợ lửa, trong ánh lửa đang cháy mạnh, sức mạnh của chúng rõ ràng đã giảm đi đáng kể.
Ngọn lửa càng cháy càng lớn, hoàn toàn không có ý định thu nhỏ lại. Bóng người không thể chờ đợi đến khi nó tắt, chỉ có thể dùng xúc tua bao bọc toàn thân, cố gắng tiến về phía một con đường nhỏ chưa bị khai phá ở bên cạnh đám lửa lớn.
Bóng người vừa nhấc chân đi được hai bước, tiếng sàn sạt vang lên, đó không phải là âm thanh của xúc tua đang cử động!
Chưa kịp để bóng người phản ứng, từ trên cây, Hứa Minh Uyên cầm dao găm bỗng nhiên rơi xuống.
“A——!” Bóng người không kịp tránh, đau đớn kêu lên, âm thanh khó phân chia nam nữ, nghe càng giống như thú hoang đang gào rống.
“Thật đúng là người sống nè.” Hứa Minh Uyên hung hăng đâm dao găm vào vai bóng người, âm thanh và cảm giác khiến cậu tin chắc đối phương là một sinh vật thật sự tồn tại, và vết thương chảy máu trên vai cũng là bằng chứng, máu đỏ loang lổ trên bóng người đen tối, tạo nên một cảm giác khủng bố siêu thoát khỏi hiện thực.
Khi nói chuyện, cậu nhẹ nhàng lùi lại một bước, tay cầm Cảnh Hoàn đánh úp về cổ của bóng người.
“Răng rắc!”
Trong khoảnh khắc nguy cơ, xúc tua từ cơ thể của bóng người xuất hiện, vòng quanh cổ nó, đánh bay Cảnh Hoàn sắp siết chặt ra xa.
Giây tiếp theo, vô số xúc tua lao ra từ dưới nền đất, quấn quanh bóng người rồi kéo nó xuống.
Mặt đất bị những tảng lớn màu đen nhiễm bẩn, như là đi vào cánh cửa của một thế giới khác. Hứa Minh Uyên bị buộc phải rút dao găm ra, chém đứt những xúc tua đang quấn quanh người mình, sau đó nhanh chóng đuổi theo bóng người.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng người đã hoàn toàn biến mất dưới sự che chở của các xúc tua.
Hứa Minh Uyên thấy vậy liền biến dao găm thành viên bi nhỏ và thả lại vào túi, đi đến chỗ không xa nhặt lại Cảnh Hoàn. Cánh tay cậu dính đầy dịch ăn mòn có mùi tanh, từ từ bỏng rát, khói trắng bốc lên, lộ ra máu thịt bên dưới.
Khác với lần trước phải tránh né cực kỳ cẩn thận, lần này xúc tua quấn chặt lấy cánh tay cậu, sau khi bị chém đứt thì ngay lập tức phun ra dịch ăn mòn khiến cậu không thể tránh kịp.
Hứa Minh Uyên nhìn miệng vết thương trên cánh tay, ánh mắt lóe qua tia sáng đỏ thẫm, “Đừng để tao bắt được mày.”
Nói xong, cậu làm lơ cánh tay đang bị thương, chạy nhanh về phía trước nơi cỏ dại lan tràn.
Dựa vào động tác của bóng người kia thì có lẽ con đường này có thể dẫn đến chỗ bọn nhỏ bị chôn cất, nhưng không biết liệu cậu có đến kịp hay không.
Lần này không cần trực giác, sự xuất hiện đột ngột của bóng người chặn đường lêи đỉиɦ núi đã nói lên rằng Nhậm Hữu Dân đang ở sau núi, hơn nữa việc gϊếŧ chết Nhậm Hữu Dân là cực kỳ quan trọng đối với Tiết Đình.
Nếu Tiết Đình hoàn toàn áp đảo những đứa trẻ khác, hoặc làm cho cô ta tái sinh, lại nghĩ đến Ảnh Xà to lớn ôm cuộn lấy cả ngọn núi lớn, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ phát sinh một trận tai nạn khủng khϊếp đến mức nào.
Rốt cuộc thì nó ở đâu?