Thật sự quá trùng hợp, vừa mới gặp một dị năng chưa rõ thì ngay lập tức đã có người giải thích cho cậu đó là gì.
Hứa Minh Uyên nhớ rất rõ mọi thứ từ khi cậu sinh ra đến giờ, giống như ban ngày và ban đêm trên thế gian không bao giờ gián đoạn, hai nhân cách của cậu cũng chưa từng ngừng luân phiên thay đổi. Cậu biết rõ những mảnh ký ức lạ lùng kia không thuộc về mình.
Vận mệnh chú định có đôi mắt đang dõi theo cậu, có đôi tay đang đẩy cậu tiến về phía trước.
Là ai......
Hứa Minh Uyên không phải chưa từng nghi ngờ Hầu Niết Sinh, bởi lẽ những mảnh ký ức kỳ lạ đột ngột xuất hiện ngay sau khi nhìn thấy anh. Tuy nhiên, vô luận là giọng nói hay thái độ của Hầu Niết Sinh đều quá khác biệt. Hơn nữa, nếu thật sự là anh, vậy sao anh có thể dễ dàng bị Hứa Minh Uyên kiểm soát được?
Không thể nào thật sự có kẻ đứng sau ngu ngốc đến mức tự dâng mình lên như vậy chứ?
Hứa Minh Uyên chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám lại lần nữa sáng rực, trong căn phòng nhỏ tối tăm, ánh sáng đỏ thẫm gần như chiếm trọn cả đồng tử. Sát ý thuần túy, hưng phấn và không hề che giấu nhanh chóng khuếch tán.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, con dao găm bén nhọn bị cậu hung hăng đâm vào vách tường.
Mặc kệ người đó là ai, tìm ra và gϊếŧ chết là xong.
Giây tiếp theo, cậu mở cửa, đóng cửa, và khi đứng trên hành lang, màu đỏ trong mắt đã biến mất, sát ý vô tận gần như được giấu kín một cách hoàn hảo.
Với thể chất mạnh mẽ của dị năng giả, tháng ba đầu xuân chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng cũng không thấy lạnh. Nhưng khi Hứa Minh Uyên xuống cầu thang, cậu vô thức chạm vào vùng cổ trống không, như thể mình đã quên thứ gì đó, một cảm giác kỳ lạ khó tả tràn ngập đáy lòng.
Khi cậu xuống tầng, Hầu Niết Sinh nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại. Sau khi quan sát trong ánh đèn mờ ảo một lúc, anh tỏ ra hơi bối rối hỏi: "Cậu định cứ vậy mà ra ngoài sao?"
Hứa Minh Uyên không cảm thấy có vấn đề gì, hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì à?"
Hầu Niết Sinh đáp: "Có phải cậu đã quên trên cổ mình có mấy vết xanh tím rất rõ ràng không?"
Hứa Minh Uyên: "!?".
Chết tiệt, nhớ ra rồi, đúng là quên cái gì đó thật.
Hầu Niết Sinh tiếp tục giả vờ bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên, nếu cậu muốn người ta hiểu lầm cậu có đam mê chơi trói buộc thì coi như tôi chưa nói gì."
Chưa kịp để Hứa Minh Uyên phản ứng, Hầu Niết Sinh đã lùi lại vài bước như thể Hứa Minh Uyên là thứ gì đó đáng sợ, vừa cười vừa nói: "Nếu cậu có sở thích đó thì nhớ tránh xa tôi ra nhé. Tôi không chỉ là người của công chúng mà còn là người của công chúng có danh dự đấy."
Hứa Minh Uyên: "..."
Hầu Niết Sinh như thể nắm được điểm yếu của Hứa Minh Uyên, trông rất đắc ý. May mắn là gương mặt của anh đủ đẹp, làm giảm đi cảm giác tiểu nhân đắc chí, kết hợp với nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm lại càng khiến anh thêm phần kinh diễm.
Không ai là không thích mỹ nhân cười, và Hứa Minh Uyên cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nụ cười đó không phải là cười cậu.
"Cần tôi..." Đại mỹ nhân vừa nói được nửa câu thì đột nhiên im bặt, bởi vì lưỡi dao của Hứa Minh Uyên đã đặt lên cổ anh. Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Hứa Minh Uyên: "Tôi chỉ định phá bếp thôi, không phải đi ăn cơm. Thêm vài vết trên cổ cũng chẳng ai để ý đâu."
Nói xong, không đợi Hầu Niết Sinh đáp lời, Hứa Minh Uyên xoay người tiến về phía bức tường cao hai mét, nhảy lên tường và trước khi biến mất, cậu còn ném lại một câu: “Đừng quên tìm Tiết Văn nói lời khách sáo nhé.”
Hầu Niết Sinh: “...”
Đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.
Hầu Niết Sinh cười cười lắc đầu, bước vào cầu thang để lên tầng ba, sau đó thay đổi quần áo rồi lần nữa xuống tầng.
Phòng của Tiết Văn là căn phòng đầu tiên ở tầng một, Hầu Niết Sinh tiến tới và nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lúc sau, cánh cửa hé mở, Tiết Văn nhìn ra, thấy Hầu Niết Sinh đứng trước cửa nhưng không có chút kích động hay ngại ngùng nào khi gặp người nổi tiếng. Thay vào đó, cậu ta chỉ hơi cau mày, ẩn ẩn có chút chán ghét.
Tuy vậy, cậu ta vẫn giữ được chút lịch sự cơ bản của một chủ nhà. Giọng điệu của cậu ta dù bình thản nhưng không quá thân thiện: “Có chuyện gì không?”
"Tôi cảm thấy thị trấn này rất thú vị nên muốn tìm một người để hiểu rõ nơi này hơn." Hầu Niết Sinh mỉm cười nói, "Cậu hẳn là sẽ không phiền chứ?"
Tiết Văn đáp lại: "Nếu tôi không đồng ý, có phải mấy ngày sau sẽ bị fan của anh bạo lực mạng không?"
"Sao cậu lại nói vậy?" Hầu Niết Sinh hỏi, "Ai đã cho cậu ảo giác như thế?"
Không trách Hầu Niết Sinh cảm thấy Tiết Văn có vấn đề. Cậu ta xác thật vẫn còn quá trẻ, cả về cảm giác lẫn diện mạo, khi quan sát gần cũng không thấy chút dấu vết u buồn hay sự khôn lỏi nào của người từng trải. Trông cậu ta giống một thanh niên mới bước vào đời, nhưng lại chọn quay về quê hương khi lẽ ra nên dấn thân vào sự nghiệp, chọn sự ổn định khi lẽ ra nên theo đuổi những khoảnh khắc đầy tự do và buông thả.
Thậm chí, cậu ta còn không thích các minh tinh ngôi sao, tỏ rõ sự ghét bỏ gần như khắc vào khuôn mặt. Kể từ khi đoàn phim chính thức khởi quay, cậu ta luôn né tránh nhiều nhất có thể, không tránh được thì cũng đáp lại bằng gương mặt lạnh lùng.
Nghe câu hỏi của Hầu Niết Sinh, Tiết Văn cười lạnh: "Tại sao tôi phải trả lời anh? Tại sao anh muốn nói chuyện thì tôi phải ngồi đây mà tán gẫu với anh? Anh trả tiền cho tôi sao? Trả lương cho tôi sao? Hay chỉ vì anh là đại minh tinh, ảnh đế?"
Chưa đợi Hầu Niết Sinh đáp lời, Tiết Văn tiếp tục: "Người khác xem mấy người là minh tinh, coi mấy người như bảo bối, chạy tới ân cần hầu hạ. Còn tôi thì không."
Ánh mắt của cậu ta đảo qua khuôn mặt đẹp đẽ đang mỉm cười của Hầu Niết Sinh, càng thêm chán ghét mà nói: "Nhiều lắm cũng chỉ là một khuôn mặt đẹp xuất hiện trên màn ảnh mà thôi, còn biết diễn kịch hơn so với người bình thường. Sau lưng ra sao thì chính anh tự rõ."
Tiết Văn nghĩ rằng cậu ta đã nói mấy lời này rồi thì Hầu Niết Sinh sẽ tức giận bỏ đi. Nhưng trái với dự đoán, Hầu Niết Sinh vẫn đứng đó, không có chút giận dữ nào, thậm chí còn khá đồng tình với lời nói của cậu ta.
Anh nói: “Những gì cậu nói tôi không phủ nhận, hầu hết các minh tinh chưa bao giờ thể hiện con người thật của mình trước công chúng mà chỉ là phiên bản tưởng tượng do công chúng tự bịa đặt. Thật ra ai cũng giống nhau, chỉ là mức độ bịa đặt nhiều hay ít mà thôi.”
Cặp mắt đào hoa quyến rũ của Hầu Niết Sinh vẫn mang ý cười, nhưng Tiết Văn chỉ cảm thấy lạnh lẽo như đang đứng trên đỉnh núi tuyết quanh năm không tan, ngay sau đó sẽ bị đóng băng, mất hết sinh lực...
“Còn cậu thì sao?” Hầu Niết Sinh hỏi, “Cậu bịa đặt bao nhiêu?"
Lúc này, giọng nói vang lên trong tai Tiết Văn như một ảo ảnh mơ hồ, phảng phất mọi bí mật của mình đã bị khám phá, trần trụi phơi bày trước mặt người này.
Tiết Văn muốn lập tức đóng sập cửa lại, khóa chặt và rời khỏi nơi này, nhưng cậu ta vẫn đứng yên, chỉ có cậu ta biết bản thân đã dùng bao nhiêu sức lực mới không bỏ chạy. Lưng cậu ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vài giây ngắn ngủi đối với Tiết Văn mà nói dài lâu như một thế kỷ. Lần nữa mở miệng nói chuyện, thanh âm trở nên mệt mỏi và khàn khàn: “Tôi không biết anh đã biết những gì, nhưng anh nên rời khỏi nơi này sớm đi.”
Nói xong, cậu nhìn Hầu Niết Sinh với một ánh mắt chứa đựng đầy thâm ý, trước khi đóng sập cửa, cậu ta lại lần nữa nhắc nhở: “Nơi này còn nguy hiểm hơn anh suy nghĩ đó, đại minh tinh.”
Sau khi cửa đóng lại, hai chân Tiết Văn mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất như một kẻ suýt chết đuối, tham lam hít lấy không khí.
Thật sự quá đáng sợ.
Đó là một nỗi sợ không thể diễn tả bằng lời, không thể che giấu, không thể chống lại, thậm chí không thể đứng vững.
Không biết qua bao lâu, Tiết Văn cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở, nhưng cậu ta vẫn không dám mở cửa, luôn có cảm giác người kia vẫn còn đứng ngoài đó. Sự sợ hãi và rùng mình này cậu ta không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Cậu ta khó nhọc đứng dậy, ánh mắt quét qua căn phòng cũ kỹ và trống trải này, cuối cùng dừng lại ở góc phòng, nơi một chiếc hộp gỗ bị che khuất bởi đủ loại đồ vật lặt vặt.
Chiếc hộp gỗ đó không phải là mới nhưng đã nằm lâu trong góc nên phủ đầy bụi.
Tiết Văn loạng choạng bước tới, cầm lấy nó và đặt lên bàn, dùng tay quét sạch lớp bụi phía trên. "Kẽo kẹt" một tiếng, hộp mở ra, bên trong có một chiếc bình gốm nhỏ và nhiều tấm ảnh được xếp gọn gàng. Ở dưới cùng là một lá thư viết tay đã không biết bao nhiêu năm rồi.
Cậu ta cầm lấy lá thư đó, nhìn về phía chiếc bình gốm, suy nghĩ trôi dạt xa xăm, trong mắt thoáng qua một tia mơ hồ. Cậu ta khẽ thì thầm: "Anh nói xem em nên làm gì bây giờ?"
Hầu Niết Sinh bị nhốt ngoài cửa: "......"
Anh không nhịn được bắt đầu tự hỏi liệu có phải do bản thân đã gây quá nhiều áp lực không, sao người này còn yếu bóng vía hơn cả người cổ đại vậy?
Nhìn cánh cửa cũ kỹ có thể bị đá văng dễ dàng, Hầu Niết Sinh nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, rồi đi đến kết luận rằng vấn đề nằm ở khả năng chịu đựng tâm lý của người hiện đại quá yếu ớt, chắc chắn không phải lỗi của anh.
Sau khi có được câu trả lời, anh quay người rời đi và gửi một tin nhắn cho Hứa Minh Uyên.
【Không hỏi được gì, cậu ta chỉ nói nơi này rất nguy hiểm.】
Vài giây sau, Hứa Minh Uyên trả lời: 【......】
Dòng tin nhắn ngắn ngủi mang theo sự trầm mặc và chút bực bội xuyên qua màn hình thể hiện sự vô ngữ của Hứa Minh Uyên. Hứa Minh Uyên, lúc này đang ngồi xổm trên xà nhà, không thấy kết quả này có gì bất ngờ, tiếp tục nhắn lại: 【Anh đi đến nhà Nhậm Hữu Dân xem thử, bảo vệ người đó cho tốt.】
Hầu Niết Sinh: 【? 】
Hầu Niết Sinh: 【Tôi lấy gì để bảo vệ? Lấy cơ thể yếu ớt sau khi bị phong ấn này à?】
Hứa Minh Uyên tức giận đến mức suýt nữa gọi điện thoại để mắng Hầu Niết Sinh, nhưng cậu không thể làm vậy vì ngay bên dưới là phòng bếp của Tiết Thái Hoa. Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục trả lời: 【Đi đến đó chờ tôi! Chỉ cần canh chừng không để người đó chạy lung tung là được!】
Không đợi Hầu Niết Sinh nhắn lại, Hứa Minh Uyên đã cất điện thoại đi. Cậu có cảm giác Hầu Niết Sinh chắc chắn sẽ giữ được người, còn cậu chỉ cần lo nổ tung cái bếp rồi hội họp sau.
Tiệm ăn hôm nay gần như không có khách. Khi Hứa Minh Uyên đến, Tiết Thái Hoa vừa mới chuẩn bị bữa tối cho mình và các nhân viên. Ông ta ngồi ở cửa, vừa ăn vừa trò chuyện cùng họ.
So với sự thờ ơ vào ban ngày, nhân cách đêm tối dường như đặc biệt mẫn cảm với cảm xúc. Chỉ nghe lén vài câu trò chuyện, Hứa Minh Uyên đã nhận ra các nhân viên đều vô cùng sợ ông ta, nói chuyện đều rất cẩn trọng và dè dặt.
Điều này cũng dễ hiểu, rốt cuộc thì ngoại trừ Tiết Thái Hoa, ai trong số họ cũng có khả năng trở thành nguồn lương thực đút no Tiết Đình bất cứ lúc nào, chẳng ai biết khi nào đến lượt mình.
Nhân viên tiếp đón Hứa Minh Uyên trước đó, Tiểu Trương, không xuất hiện trong bữa ăn, và các nhân viên khác cũng không nhắc đến anh ta, như thể đã biết trước kết cục của Tiểu Trương.
Hứa Minh Uyên dù đoán được sự biến mất của Tiểu Trương có liên quan đến mình nhưng không hề cảm thấy áy náy. Dù sao cũng là Tiểu Trương hại cậu trước.
Đêm tối đại diện cho ác ý và cũng hiểu rõ ác ý. Ánh mắt của Tiểu Trương lúc đó cậu đã từng bắt gặp quá nhiều lần.
Anh ta có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, nhưng đáng tiếc lại dùng phương pháp ngu xuẩn nhất. Nhân cách đêm tối có thể chịu đựng sự khắc chế và áp lực, đồng thời kiểm soát sự tàn nhẫn và điên cuồng của bản thân, nhưng điều kiện tiên quyết là không ai được chọc giận cậu.
Cậu lặng lẽ đi ra sân sau của nhà Tiết Thái Hoa từ mái nhà, phía dưới là một khoảng đất trống rộng rãi, nhưng trong màn đêm lại hiện ra hai thái cực trái ngược.
Một bên ở dưới ánh trăng, vạn vật đều trở nên mông lung không rõ nét nhưng vẫn có thể thấy được. Còn bên kia là một cái giếng lớn, như là lỗ hổng nơi bóng tối xâm chiếm thế giới. Bên trong giếng là bóng tối thuần khiết, không có ánh sáng hay bóng mờ, kéo dài vô tận. Sự u ám đáng sợ tựa hồ lan tỏa từ giếng ra xung quanh, làm không gian trở nên lạnh lẽo và ghê rợn.
Một bao tải tỏi đen sì nằm cạnh giếng, muốn không cảm thấy nó có vấn đề cũng khó.
Hứa Minh Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Thái Hoa, người vẫn đang ngồi trước cửa, thấy đối phương không có ý định đứng dậy, cậu mới chuẩn bị nhảy xuống đất.
Đột nhiên, cậu dừng lại, rút ra dao găm rồi cạy một tảng đá ném xuống.
"Lạch cạch!" Viên đá rơi xuống đất, bóng đen từ dưới giếng lập tức vươn những xúc tu ra, quấn chặt lấy viên đá. Chỉ trong giây lát, viên đá bị kéo vào bóng tối và biến mất hoàn toàn.
Thấy vậy, Hứa Minh Uyên thầm nghĩ, vậy thì đừng trách cậu, vốn dĩ cậu đã thay đổi ý định, chỉ lấy trộm cái bao tải tỏi kia thôi.
Cậu móc từ túi ra một viên bi nhỏ, điều chỉnh lại sức mạnh của nó rồi ném thẳng về phía giếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi mái nhà.