Nếu là người bình thường thì có lẽ đã không dám theo chân Nhậm Hữu Dân tiến sâu vào núi. Nhưng Hứa Minh Uyên không phải người bình thường, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi, lặng lẽ theo sát phía sau Nhậm Hữu Dân, càng ngày càng vào sâu trong núi.
Dù điên loạn, Nhậm Hữu Dân lại rất quen thuộc với con đường núi này. Những mối nguy hiểm dường như đã khắc sâu vào tâm trí ông ấy. Chiếc gậy leo núi đã mòn kia luôn tìm đúng điểm chắc chắn trên mặt đất để bám vào, ông ấy thường chọc vài lần vào đất trước khi bước tiếp.
Hứa Minh Uyên xách đồ lặng lẽ theo sau, tránh khỏi hầu hết những chỗ hiểm nguy khó phát hiện.
Nhậm Hữu Dân đi rồi lại dừng, mỗi khi gặp cây cỏ mọc tốt, ông ấy sẽ dừng lại, dùng xẻng đào chúng lên rồi cẩn thận bỏ vào bao tải. Sau đó, ông ấy lại quay đầu nhìn Hứa Minh Uyên, nở nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ, hoàn toàn không giống vẻ điên cuồng lúc trước. Nụ cười ấy như muốn chia sẻ niềm vui với ai đó.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi nhìn thấy gương mặt đạm mạc của Hứa Minh Uyên, nụ cười của Nhậm Hữu Dân nhanh chóng biến mất. Đôi mắt của ông ấy lại trở về với cố chấp và trống rỗng, thì thầm một cách quái dị: "Con bé ở đâu... con bé ở đâu..."
Không nhận được lời hồi đáp, ông ấy lại tiếp tục đứng dậy, xách bao tải chứa đầy hoa dại cùng chiếc xẻng tiến về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc Hứa Minh Uyên đằng sau. Ông ấy liên tục lặp lại quá trình đó, đi rồi dừng, đào cây, rồi lại lẩm bẩm trong điên loạn.
Hứa Minh Uyên cũng để ý thấy, khi leo núi, Nhậm Hữu Dân thỉnh thoảng sẽ nhìn quanh, như thể muốn gọi tên ai đó, nhưng rồi chỉ phát ra tiếng cười khàn kỳ quái, sau đó lại im lặng.
Khi cả hai đi xa khỏi khu dân cư, tiến sâu vào lòng núi, sự quái dị của ngọn núi này dần dần lộ ra.
Ngọn núi quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức không bình thường. Cây cối, đất đai, tất cả dường như đều thiếu sức sống. Không có bất kỳ dấu hiệu của mùa xuân đang tràn về, không có tiếng chim hót, côn trùng kêu hay bất kỳ âm thanh của động vật nào. Chỉ có tiếng giày dẫm lên mặt đất mềm và những âm thanh kỳ quặc phát ra từ Nhậm Hữu Dân.
Ban đầu, Hứa Minh Uyên định chỉ lặng lẽ theo sau, tự mình quan sát để thu thập thông tin, vì việc dò hỏi một người điên không có nhiều ích lợi. Bất ngờ thay, Nhậm Hữu Dân cất tiếng: "Này nhóc."
Có lẽ bởi vì ngọn núi này là nơi quen thuộc đến tận xương tủy của Nhậm Hữu Dân, đã ăn sâu vào linh hồn, nên đột nhiên ông ấy tỉnh táo lại. Giọng nói của ông ấy trở nên lý trí và rõ ràng hơn, dù vẫn khàn khàn, nhưng chứa đựng một chút hối hận.
Ông ấy nói: "Nhóc không nên lên núi, nơi này rất nguy hiểm."
Hứa Minh Uyên bình tĩnh hỏi lại: "Nguy hiểm gì?"
Nhậm Hữu Dân không trả lời, quay đầu quan sát kỹ lưỡng Hứa Minh Uyên.
Hứa Minh Uyên vẫn giữ vẻ ngoài bình thản và lạnh nhạt khi leo núi, như thể đây chỉ là một việc bình thường, một chút mồ hôi cũng không có. Ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu xuống khuôn mặt cậu tạo ra những vệt sáng loang lổ, như thể lấy thiên nhiên làm bối cảnh triển lãm vẻ đẹp và sức mạnh của cậu, hoàn toàn khác xa với vẻ yếu đuối thường thấy ở những người làm việc văn phòng.
Nhậm Hữu Dân đã quen với sống dựa vào bản năng và rèn luyện khả năng nhạy bén qua những chuyến đi trong rừng. Dù đang trong cơn điên loạn, ông ấy vẫn biết cách để sinh tồn.
Giờ phút này, khứu giác của ông ấy mách bảo rằng người thanh niên phía sau, dù có vẻ ngoài như một nhân viên văn phòng, lại giống một chiến binh hơn. Dưới lớp quần áo rộng thùng thình là một cơ thể rắn chắc và căng tràn sức sống. Mỗi bước chân đặt lên bậc đá đều vững vàng và mạnh mẽ, ẩn sau vẻ mặt điềm tĩnh là sự lạnh lùng và kiên nhẫn của một thợ săn chuyên nghiệp.
Nhậm Hữu Dân không chút nghi ngờ nếu người này có thể trong chớp mắt rút dao và hạ gục mục tiêu bằng một đòn chí mạng.
Có lẽ người thanh niên này đã biết gì đó và đến đây vì nó, chỉ nghe người thanh niên ấy lại hỏi: "Ngài lên núi như vậy thì không có nguy hiểm sao?"
Nhậm Hữu Dân vẫn không trả lời, toàn thân lấm lem bùn đất, làn da sạm đen hấp thụ nhiệt độ của mặt trời nhưng không phản chiếu ánh sáng, ngược lại trở nên u ám. Đôi mắt thật vất vả mới khôi phục tia sáng lại lần nữa trở nên đυ.c ngầu.
Sau khi hỏi, Hứa Minh Uyên chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nếu Nhậm Hữu Dân lại phát điên, nhưng lần này ông ấy không lập tức phát điên, trái lại mệt mỏi nói: "Tôi không biết đó là thứ gì, nhưng nó ở trong núi. Người trong trấn không ai dám lên núi, chỉ một khoảng thời gian nhất định trong năm mới có thể lên. Nhưng tôi thì khác, tôi lên núi mỗi ngày, từ sáng đến tối mà vẫn không có việc gì."
Hứa Minh Uyên còn muốn hỏi Nhậm Hữu Dân lên núi để tìm gì, mà chính ông ấy cũng đang tự hỏi vấn đề này, đứt quãng nói: "Tôi... đầu óc của tôi có vấn đề, đã quên mất một người, tôi lên núi để... tìm con bé, con bé đối với tôi rất... ha ha..."
Chưa kịp nói xong, Nhậm Hữu Dân lại rơi vào trạng thái điên cuồng, cười ha ha hai tiếng rồi ngồi xổm xuống đất tiếp tục đào bới.
Hứa Minh Uyên của ban ngày là người rất kiên nhẫn, cậu hiểu rằng cần phải chờ đợi và quan sát thêm. Dù sao nếu Nhậm Hữu Dân đã có thể tỉnh táo một lần thì nhất định sẽ tỉnh táo lần thứ hai.
Tuy nhiên, đối với Nhậm Hữu Dân, việc tỉnh táo dường như chỉ là ngẫu nhiên. Ông ấy điên điên khùng khùng cho đến tận buổi trưa, dẫn theo Hứa Minh Uyên đi tới một dòng suối nhỏ.
Dòng suối cạn và chảy chậm, có thể dễ dàng bước qua. Nước suối trong vắt, có thể thấy đáy với những viên đá nhỏ và chút bùn đất bị văng lên hai bờ, cỏ xanh và hoa dại mọc rải rác, tạo nên một khung cảnh du ngoạn tuyệt đẹp.
Nhậm Hữu Dân tươi cười ném bao tải và xẻng ra phía sau rồi ngồi xổm bên bờ suối cúi người uống nước.
Hứa Minh Uyên cũng ngồi xổm xuống, nhưng chưa kịp dùng tay múc chút nước lên thì đã bị bùn đất bên cạnh thu hút.
Lớp bùn đất hai bên bờ sau khi bị nước suối cọ rửa đã trở nên ướŧ áŧ và mềm xốp, bên trên là vài dấu chân nhỏ.
Dấu vết vẫn còn mới, có lẽ người kia chỉ mới rời đi không lâu. Dấu chân trần này khá nhỏ, chỉ khoảng bằng bàn tay người lớn, cho thấy chủ nhân của nó chỉ khoảng bảy, tám tuổi.
Là một đứa trẻ... Điều này phù hợp với những gì người dân trong trấn đã nói trước đó.
Hứa Minh Uyên lại nhìn về phía Nhậm Hữu Dân đang thong thả uống nước bên cạnh, thầm nghĩ liệu ông ấy có phải đang tìm kiếm một đứa trẻ nào đó không.
Nhậm Hữu Dân đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này, ông ấy đã uống nước xong và bắt đầu nhặt những viên sỏi bên bờ suối bỏ vào bao tải.
Trong khi đó, Hứa Minh Uyên chợt nghĩ tới điều gì. Cậu lấy điện thoại ra, thấy vẫn còn tín hiệu liền nhấn gọi cho Hầu Niết Sinh.
Thực ra thì Hứa Minh Uyên không có số điện thoại của Hầu Niết Sinh, cả hai nhân cách đều quên mất việc này. Sáng nay, chính Hầu Niết Sinh đã nhớ ra và đưa số điện thoại cho cậu với lý do phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Cuộc gọi kết nối nhanh chóng, đầu dây bên kia có chút ồn ào, nghe như đạo diễn Phùng đang mắng ai đó. Hầu Niết Sinh hỏi: "Có việc gì à? Hay là có phát hiện gì mới?"
Hứa Minh Uyên hỏi: "Anh từng gặp qua đứa trẻ nào ở thị trấn chưa? Anh hỏi những người khác trong đoàn phim xem có ai từng gặp không?"
Ngay sau khi câu hỏi được đặt ra, Hứa Minh Uyên liền nghe thấy tiếng mắng mỏ từ đầu dây bên kia ngừng lại, rồi tiếng của Hầu Niết Sinh vang lên rất to và rõ ràng: "Mọi người dừng lại đã, tôi hỏi mọi người một câu, có ai đã từng gặp đứa trẻ nào ở thị trấn không?"
Dù sao cũng là ảnh đế, khả năng lôi kéo sự chú ý của Hầu Niết Sinh rất đáng nể. Hứa Minh Uyên thậm chí còn nghe thấy những tiếng xì xào khác nhau từ đầu dây bên kia.
Tiếp theo đó là tiếng mắng của đạo diễn Phùng: "Hầu Niết Sinh! Cậu tưởng bản thân diễn vai bệnh hoạn nên bản thân cũng có bệnh thật à? Cái loa này là để cậu hỏi những chuyện vớ vẩn đó sao?"
"Đạo diễn nghe tôi giải thích đã chứ, tôi đột nhiên có linh cảm..."
Nếu là Hứa Minh Uyên của ban đêm thì chắc chắn sẽ rất vui lòng nghe một đống lời nói dồi tràn đầy tính giải trí nhưng cực kỳ hiệu quả của Hầu Niết Sinh. Nhưng bây giờ là ban ngày, trong mắt cậu mấy thứ đồ đều rất vô nghĩa, được đến đáp án rồi liền kết thúc cuộc gọi.
Không một ai từng nhìn thấy trẻ con trong thị trấn, nhưng người dân địa phương lại nói rằng họ có con cái, và dấu chân trên núi cũng chứng minh những đứa trẻ đó thực sự tồn tại.
Những đứa trẻ được nuôi ở trên núi, người dân trong thị trấn vừa nhớ thương vừa sợ hãi bọn họ nên chỉ dám lên núi vào một khoảng thời gian nhất định.
Nhậm Hữu Dân không hề bị những quy tắc đó ràng buộc, thậm chí ông ấy còn quên mất đứa nhỏ của bản thân.
Theo lời kể của người dân trong thị trấn, đặc biệt là Tiết Thái Hoa, một số người đã ăn phải một loại thức ăn đặc biệt nào đó ở chỗ Tiết Thái Hoa. Sau khi ăn xong thì Ảnh Xà sẽ xuất hiện.
Chính là Hứa Minh Uyên đã xác nhận Ảnh Xà là dị năng giả chứ không phải là một tạo vật của dị năng. Vậy làm thế nào mà nó có thể ăn luôn mục tiêu rồi sau đó đút cho đám trẻ con? Giữa hai phía có mối liên hệ gì?
Quan trọng hơn hết là những đứa trẻ đó hiện đang ở đâu?
Tuy nhiên, Nhậm Hữu Dân không thể trả lời các thắc mắc của Hứa Minh Uyên. Ông ấy vẫn tiếp tục điên loạn, mang theo bao tải đầy đá và hoa dại leo lên sườn núi.
Hứa Minh Uyên trầm mặc đi theo sau. Con đường càng lúc càng hẹp và dốc, cây cối rậm rạp che khuất ánh nắng mặt trời, vòm trời dần thay đổi thành màu xanh lá, cỏ dại dưới dân và dây leo sinh trưởng rậm rạp, bên trong sự an tĩnh và bình yên này giấu giếm sự quỷ quyệt và u ám đáng sợ.
Xung quanh thật sự quá tĩnh lặng, hoàn toàn không có dấu vết hoạt động của sinh vật sống nào.
Hứa Minh Uyên cố gắng tìm kiếm chút dấu hiệu của sự sống, hoặc bất kỳ vật dụng nào có khả năng liên quan đến bọn nhỏ.
Phía trước, Nhậm Hữu Dân không biết vì sao lại rời xa bờ sông. Ông ấy buộc bao tải lên lưng, một tay cầm xẻng và gậy leo núi, tay kia thì bám vào thảm cỏ để bò lên sườn núi.
Chân của ông ấy không khỏe, bao tải trên lưng cũng không nhẹ, bò vài lần đều ngã nhào xuống đất.
Ban ngày, thế giới nội tâm của Hứa Minh Uyên giống như một hoang mạc, có thể nói là hai bàn tay trắng. Cậu không hiểu cái gì là thích, cũng không hiểu cảm xúc tức giận là gì, nếu muốn dung nhập vào xã hội thì cần phải học hỏi và lý giải nhiều hơn so với ban đêm, mà hiện tại, những tri thức đó nói cho cậu biết, cậu cần phải giúp đỡ Nhậm Hữu Dân.
Hứa Minh Uyên của ban ngày cũng làm như vậy, cậu bước đến bên cạnh Nhậm Hữu Dân, duỗi tay nói: “Để tôi cầm đồ cho.”
Nhậm Hữu Dân đang trong cơn điên loạn không hiểu ý đồ của Hứa Minh Uyên, ông ấy quay lại cười ha ha hai tiếng, thấy Hứa Minh Uyên đưa tay về phía chiếc bao tải của mình liền mạnh mẽ hất tay của Hứa Minh Uyên ra, ôm chặt chiếc bao tải vào ngực, hai mắt hung hăng trừng Hứa Minh Uyên, gương mặt lộ vẻ hung dữ.
Hứa Minh Uyên của ban ngày hoàn toàn không cảm thấy ngữ khí của mình có vấn đề, thấy Nhậm Hữu Dân không định đưa đồ cho cậu liền trực tiếp duỗi tay túm lấy Nhậm Hữu Dân, tính cả bao tải của ông ấy, sải bước lên sườn núi.
Chỉ một lát sau đã lên đến đỉnh núi, Nhậm Hữu Dân vẫn chưa kịp hoàn hồn, hai mắt mê mang nhìn khắp nơi xung quanh. Đợi đến khi ông ấy hiểu rằng mình đã đi lên, vẻ đề phòng trên mặt biến mất, lại vui vẻ bắt đầu đào đất.
Hứa Minh Uyên đứng yên tại chỗ, cậu vừa mới có một cảm giác lạ lùng, dường như có người nào đó đang nhìn cậu.
Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, trên đầu là những tán cây xanh um tươi tốt, tầng tầng lớp lớp lá xanh che phủ cả bầu trời. Rõ ràng không có gió thổi qua nhưng lá cây lại rung rinh xào xạc.
Hứa Minh Uyên lại nhìn Nhậm Hữu Dân, thấy ông lão vẫn đang mải mê đào bới nên quyết định trèo lên cây xem thử.
Cành của cây đại thụ rất khô, lớn nhỏ không đồng nhất, các nhánh cây kéo dài khắp nơi, nhưng trong đó có một khu vực nhỏ bị đè nén rất rõ ràng. Hứa Minh Uyên bò qua, từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy rõ từng cử động của Nhậm Hữu Dân.
Cậu còn phát hiện trên một vài chiếc lá còn dính bùn ướt, như là vừa mới dính lên không lâu.
Điều này đồng nghĩa với việc từ nãy đến giờ luôn có người đang trốn trên cây và quan sát bọn họ.
Là ai……
Hứa Minh Uyên ngồi xổm trên cây, lẳng lặng quan sát, sau đó lấy viên bi nhỏ trong túi ra đặt vào tay. Giây tiếp theo, một lưỡi dao sắc bén xuất hiện, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu giữa các cành lá.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, âm thanh sàn sạt rất nhỏ vang lên từ bốn phương tám hướng.
Giống như một con rắn lặng lẽ bò trong một góc tối, sau đó nó ngẩng đầu lên, phun ra nuốt vào đầu lưỡi, chực chờ tấn công bất cứ lúc nào.
Là dị năng giả đêm qua!
Hứa Minh Uyên vô cảm đặt lưỡi dao ngang trước ngực, lưỡi dao hướng ra ngoài. Con ngươi đen nhánh chậm rãi chuyển động, lạnh lùng và máy móc quan sát xung quanh. Thẳng đến giờ phút này, sâu trong mắt cậu vẫn không chút gợn sóng.
Khuyết thiếu cảm giác căng thẳng khiến trái tim cậu đập rất đều đặn, giống như một thợ săn ẩn nấp đối phó với kẻ thù giấu trong bóng tối.
“A——!” Đột nhiên, Nhậm Hữu Dân kêu to.