Những Cách Sử Dụng Ảnh Đế

Quyển 1 - Chương 13: Bóng tối 13

Bên kia, Hứa Minh Uyên lại leo lên mái nhà một lần nữa rồi nhảy xuống, sau đó thành công trèo vào phòng từ đường cửa sổ.

Cậu thay bộ quần áo ướt sũng ra, tìm một chiếc áo ngủ mặc vào rồi mới mở cửa, tức giận nói với Hầu Niết Sinh đang chờ ngoài cửa: “Còn không mau vào đi.”

Nội thất của căn phòng rất đơn giản, giường cũng chỉ là giường đơn. Dù có to hơn một chút so với giường đơn thông thường thì hai người đàn ông nằm chung vẫn khá chật chội. Khi Hầu Niết Sinh vào phòng, Hứa Minh Uyên chỉ vào chiếc ghế cạnh giường: “Anh ngủ ghế, không được lên giường.”

Nói xong, cậu không đợi Hầu Niết Sinh phản đối liền nằm thẳng xuống giường, úp mặt vào gối.

Cậu có hai nhân cách nhưng chỉ có một cơ thể, vậy nên sự mệt mỏi không ngừng chồng chất, không hề giảm bớt hay biến mất vì sự thay đổi giữa ngày và đêm. Hơn nữa, đã gần ba ngày nay cậu chưa chợp mắt. Khi cơ thể vừa tiếp xúc với nệm, tín hiệu mệt mỏi lập tức phát ra và cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm ý thức của cậu.

Cũng may cậu vẫn nhớ mình đã trói buộc một người tới giúp đỡ. Trong cơn mơ màng, cậu ngẩng đầu lên nhắc nhở: “Sáng mai tôi có làm gì lạ cũng đừng thắc mắc.”

Chưa nói dứt lời, cậu lại đổ người xuống, gần như đã chìm vào giấc ngủ, giọng nói mơ hồ: “Tôi có... hai nhân cách.”

Cảnh giác và phòng bị của Hứa Minh Uyên tựa hồ đã bị dùng hết, cậu cứ vậy mà nghênh ngang ngủ trước mặt một người lạ, trong khi người nọ vừa mới bị cậu dùng dao uy hϊếp, hoàn toàn không lo lắng đối phương sẽ nhân cơ hội trả đũa mình.

“Tại sao lại không có chút phòng bị nào như vậy?” Hầu Niết Sinh mỉm cười tiến đến mép giường của Hứa Minh Uyên, không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Đôi mắt đào hoa câu nhân của anh lúc này không hề có một chút ý cười, lạnh lẽo như hồ nước băng giá, sâu thẳm vô tận, một khi lớp băng đó tan vỡ, nó sẽ khiến người khác chết chìm trong vào đó.

Thấy Hứa Minh Uyên không có vẻ gì là sắp tỉnh dậy, Hầu Niết Sinh lại vươn tay chạm vào gương mặt của cậu, ngón tay không ngừng di chuyển xuống phía dưới, khi đến vùng cổ thì anh có thể mở ra năm ngón tay, hung hăng bóp chặt, sau đó xoay ngược lại vị trí của hai người.

Nhưng Hầu Niết Sinh không làm vậy, ngón tay của anh dừng lại trên vết lằn ở cổ Hứa Minh Uyên, nơi đó đã ngả màu sang xanh tím và hơi đen, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người đau xót. Hồ sâu dần phá băng, trở nên thâm tình uyển chuyển.

Trong một khoảnh khắc, Hầu Niết Sinh muốn trực tiếp xóa bỏ tất cả các vết lằn xanh tím trên người Hứa Minh Uyên, chúng thật sự quá chói mắt.

Nhưng anh không thể làm vậy.

Hầu Niết Sinh tự nhắc nhở bản thân, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, bọn họ vẫn chỉ là người xa lạ.

“Người xa lạ.” Hầu Niết Sinh lẩm bẩm ba chữ này, không biết đang nhớ đến điều gì. Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho Hứa Minh Uyên, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Khi nào em mới có chút phòng bị với anh đây?”

Nói xong, anh đứng dậy, giơ tay sờ nhẹ lên vết thương trên cổ mình. Nếu Hứa Minh Uyên còn tỉnh thì chắc hẳn sẽ kinh ngạc phát hiện vết thương đó đã biến mất không chút dấu vết, thậm chí cả vết sẹo cũng không có, cứ như thể nó chưa từng tồn tại.

Hầu Niết Sinh không hề ngạc nhiên đối với điều này, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua lần nữa, tại cùng một vị trí để lại vết thương mới. Vết thương như thể ngưng lại, không hề có máu chảy xuống, giống như chỉ tồn tại để lừa dối ai đó mà thôi.

Sau khi cởi chiếc sơ mi trắng nhàu nhĩ dính máu, anh xử lý vết thương trên ngực rồi mới thay áo sơ mi mới, ngồi xuống ghế, nhắm mắt giả bộ như đang ngủ.

Một đêm không mộng mị, khi ánh ban mai chiếu rọi khắp phòng, Hứa Minh Uyên mở mắt ra, nhân cách của cậu lại một lần nữa biến chuyển, thuộc về ban ngày, hoang vu đạm mạc.

Cậu xốc chăn xuống giường, bắt đầu thay quần áo, không thèm quan tâm Hầu Niết Sinh vẫn đang ngồi trên ghế. Nhưng có vẻ như đối phương ngủ khá nông, một chút động tĩnh cũng khiến anh tỉnh dậy. Sau khi mở mắt ra, anh rốt cuộc không thể khép mắt lại được nữa.

Nửa thân trên của Hứa Minh Uyên hoàn toàn trần trụi, làn da trắng nõn bại lộ trước mắt anh, xương quai xanh mang theo chút hồng phấn, vòng eo thon gọn nhưng không hề yếu ớt, bao bọc bởi một lớp cơ bắp mỏng. Chỉnh thể trông rất hấp dẫn nhưng không phô trương, ánh nắng mặt trời càng tôn lên vẻ đẹp ngây ngô độc hữu của chàng trai trẻ.

Những vết lằn xanh tím lại phá hủy bức tranh này. Không chỉ ở cổ mà cả eo bụng, cánh tay cũng đều có, vòng này nối tiếp vòng khác trên làn da trắng nõn trông cực kỳ chói mắt, như thể vừa trải qua một cuộc hoan ái biếи ŧɦái, khiến người ta đỏ mặt xấu hổ.

May mắn rằng vào ban ngày, Hứa Minh Uyên không có bất kỳ cảm xúc nào, mặt vô cảm định cởϊ qυầи thì bị Hầu Niết Sinh kịp thời ngăn cản. Anh vội nói: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”

Hứa Minh Uyên bình tĩnh đáp: “Biết, thay quần áo.”

“Nơi này còn có người đó.” Hầu Niết Sinh dùng ánh mắt ám chỉ.

“Tôi biết, nhưng chúng ta đều là nam.” Hứa Minh Uyên nói rồi lại muốn cởϊ qυầи.

“Dừng ——” Hầu Niết Sinh thở sâu, nhắc nhở trắng ra: “Tôi thích nam, cậu có thể không...”

“Vậy anh thích tôi à?” Hứa Minh Uyên vẫn không cảm thấy có gì kỳ quái, tiếp tục hỏi: “Đồng tính luyến ái và khác phái luyến ái không giống nhau sao? Hay là nói, anh chỉ cần thấy một người đàn ông cởϊ qυầи áo liền sẽ có...”

“Dừng!” Hầu Niết Sinh lại một lần nữa cắt ngang lời Hứa Minh Uyên, quay mặt đi chỗ khác và nhắm mắt lại. Anh hít vào một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Cậu thay quần áo đi.”

Hứa Minh Uyên chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn Hầu Niết Sinh đang nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào cậu. Cậu không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, nhưng cũng không quá để tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó.

Cậu không nhanh không chậm mà thay quần áo, cẩn thận nút chặt chiếc áo sơ mi, khó khăn lắm mới che được vết lằn trên cổ. Khi quay đầu thấy Hầu Niết Sinh vẫn nhắm chặt mắt, cậu mới nói: “Tôi đã thay xong.”

Hầu Niết Sinh mở mắt ra, thấy Hứa Minh Uyên đã mặc áo sơ mi ngay ngắn mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tùy tiện chỉnh sửa quần áo của mình, thuận miệng hỏi: “Ban ngày cần tôi làm gì?”

Hứa Minh Uyên không trả lời, cứ vậy nhìn chằm chằm vào Hầu Niết Sinh, đối phương không hiểu nguyên do mà nhìn lại cậu. Một lúc sau, Hầu Niết Sinh bỗng cười rộ lên.

“Có gì không đúng sao?” Anh hỏi.

Chiếc vòng cổ đá đen lặng lẽ treo trên cổ Hứa Minh Uyên, dưới ánh nắng sớm trở nên lộng lẫy bắt mắt, như thể tuyên bố quyền sở hữu không thể chối cãi. Nhưng dịch tầm mắt lên phía trên một chút, vết cắt do dao gây ra lại hiện rõ, sau một đêm đã kết vảy, hơi hơi phiếm hồng.

Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại rất không bình thường.

Dù thế giới cảm xúc của Hứa Minh Uyên ban ngày có như hoang mạc, cậu cũng biết rằng sau khi bị người uy hϊếp thì không nên có thái độ bình tĩnh như vậy.

Nhưng anh... quá tự nhiên, cậu nghĩ, thậm chí không có bất kỳ quyển sách nào có thể lý giải được sự thay đổi tâm lý kỳ quái này.

Thôi, mỗi người một lĩnh vực, vẫn nên đợi đến đêm để giải quyết vấn đề về tâm lý tình cảm.

“Không có gì không đúng.” Hứa Minh Uyên thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói, “Chỉ cần nhìn chằm chằm vào đoàn phim là được, đừng để bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn của anh.”

Đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Đoàn phim có rất nhiều nhân viên, Hầu Niết Sinh lại là một trong hai nam chính, yêu cầu ngồi trên xe lăn và bị diễn viên đóng vai bảo mẫu nhìn chằm chằm, hành động vốn đã không tiện, cộng thêm những rắc rối phức tạp tại địa điểm quay phim, hai ba người đã là giới hạn.

“Không thành vấn đề.” Hầu Niết Sinh dường như không nhận ra nút thắt trong đó, sau khi Hứa Minh Uyên đẩy cửa ra ngoài, anh lại hỏi: “Hôm nay cậu dự định làm gì?”

Hứa Minh Uyên không trực tiếp trả lời mà chỉ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Hầu Niết Sinh. Đôi mắt sáng ngời lại giống như nước lặng không gợn sóng, mang đến cảm giác lạnh nhạt như máy móc, khiến mọi bí mật đều không thể giấu giếm.

“Chúng ta hiện giờ đang đứng trên cùng một chiến tuyến.” Hầu Niết Sinh có lẽ thật sự không thẹn với danh hiệu ảnh đế, bị nhìn chằm chằm như vậy mà vẫn có thể cười, đồng thời dùng giọng điệu nhẹ nhàng tiếp lời mà không có chút áp lực nào.

Anh vân vê viên đá đen trên vòng cổ, nó trùng hợp hoàn hảo với đôi đồng tử của Hứa Minh Uyên, nhìn qua không có bất kỳ cảm giác quái dị nào, chỉ là có chút hư ảo và mơ hồ, phảng phất có sợi dây vô hình kết nối chúng với nhau.

Trong giây lát, hoang mạc tựa hồ rơi xuống vài giọt cam lộ, cậu đã hiểu thâm ý trong lời nói của Hầu Niết Sinh.

Anh yêu cầu Hứa Minh Uyên gỡ bỏ cấm chế, vì chỉ cần bắt được dị năng giả Ảnh Xà sớm một ngày thì anh cũng được giải phóng sớm một ngày. Rất ít dị năng giả có thể tiếp nhận gông xiềng và quay trở về làm người bình thường, cũng giống như có rất ít người chịu được cảnh từ giàu có trở về bần cùng. Thay vì phản kháng, không bằng tích cực tìm ra đối phương. Rốt cuộc thì trong tình huống hiện tại, chính anh cũng có khả năng rơi vào nguy hiểm.

"Tận lực là được rồi." Hứa Minh Uyên nói, "Hôm nay tôi sẽ lên núi xem thế nào."

Giọng nói của cậu thoáng lộ ra chút thân thiện như người bình thường, nhưng giây tiếp theo lại biến mất hoàn toàn.

"Cái kia... hai người còn định nhìn đối phương nhau bao lâu nữa vậy?" Đường Thành Song đứng trước cửa phòng, dè dặt hỏi.

Ngữ khí của cậu ấy như sắp sụp đổ, không ai có thể hình dung được cơn sốc của cậu ấy khi nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.

Hai người đàn ông đẹp trai đang nhìn nhau một cách thâm tình. Một người rất thù dai với gương mặt lạnh lùng, người còn lại là đại ảnh đế nổi tiếng suốt mười mấy năm, trên tay còn đang cầm một vật giống như tín vật đính ước.

Thứ đó giống y hệt đôi mắt của Hứa Minh Uyên. Nói không phải là tín vật đính ước thì ai tin cho được!

Còn nữa, vừa nãy bọn họ nói gì đó: "Tận lực là được rồi," "Tôi sẽ lên núi xem." Những lời này có khác gì lời vợ nói khi tiễn chồng đi làm không! Còn ngữ khí kia nữa, đừng tưởng cậu ấy không nhận ra, hoàn toàn không phải kiểu lạnh nhạt như bình thường!

Vừa mở mắt đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, Đường Thành Song, người từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên lặng lẽ ăn dưa, thật sự rất muốn rít gào nhắc nhở bọn họ một câu:

Hai người là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng! Không phải người yêu!

Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không nói những lời đó ra, vì hai người kia đã như không có chuyện gì mà bước xuống tầng, để lại cậu ấy một mình đứng đó tiếp tục tự hỏi nhân sinh.

Khi đi xuống tầng hai, lúc đi ngang qua phòng của Giang Nguyên, Đường Thành Song theo bản năng liếc nhìn vào trong, vừa lúc thấy Uông Vũ Hàng mở cửa.

Anh ta mặc một chiếc áo rộng thùng thình, lộ ra ngực và cánh tay cơ bắp, đường cong cơ thể mạnh mẽ và rắn rỏi. Mái tóc tán loạn chưa chải gọn, ánh mắt còn vương lại cơn buồn ngủ vô tình toát ra vẻ lười biếng, tản mạn, nhưng lại đầy sức hút kỳ lạ, khiến người ta không thể rời mắt.

Đường Thành Song cũng không ngoại lệ. Cậu ấy liên tục đánh giá Uông Vũ Hàng, trong lòng không khỏi căng thẳng. Ngay sau đó, cậu ấy nhận ra một vệt đỏ kỳ lạ trên cổ của Uông Vũ Hàng.

Đường Thành Song, người lại lần nữa ngồi vào "hàng ngũ ăn dưa": "?!"

Tội lỗi, tội lỗi.

Thực ra cậu ấy bị mù bẩm sinh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Cậu sao vậy?" Uông Vũ Hàng ngáp dài, lười biếng nhìn về phía Đường Thành Song, hỏi một cách tùy ý: "Mặt tôi có vấn đề gì sao?"

Đường Thành Song không cảm nhận được áp lực hay đe dọa từ phía Uông Vũ Hàng, liền có chút ngại ngùng chỉ vào cổ anh ta và nói: "Cổ..."

"Cổ?" Uông Vũ Hàng giơ tay sờ vào cổ, cảm nhận một chút đau đớn nhẹ.

"Chắc là bị thứ gì đó cọ vào thôi." Anh ta nói, rồi khẽ xoa tóc, "Tối qua tôi làm gì ấy nhỉ, sao toàn thân trên dưới đều đau như sắp chết vậy."

Đường Thành Song: "......."

Tối qua Uống Vũ Hàng làm gì sao cậu ấy biệt được!

Như nghĩ đến điều gì đó đáng sợ, Đường Thành Song lập tức khẩn trương hỏi: "Cậu có biết cậu đang ngủ ở phòng của... Giang Nguyên chứ?"

Vừa dứt lời, Uông Vũ Hàng đột nhiên tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, quay đầu lại nhìn vào trong phòng. Giang Nguyên vẫn còn cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ nửa cái đầu, tựa hồ còn không mặc quần áo.

Ngay lập tức, Uông Vũ Hàng ý thức được điều gì, lập tức kéo Đường Thành Song lại, đè chặt vai cậu ấy, làm ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Đường Thành Song: "Chuyện này đừng nói với bất kỳ ai, biết không?"

Thấy Đường Thành Song vẫn chưa trả lời, Uông Vũ Hàng tiếp tục nói: "Nếu cậu muốn tiền thì cứ nói một con số, tôi có thể cho."

Đường Thành Song lắc đầu, lùi vài bước để thoát khỏi tay Uông Vũ Hàng, nhẹ giọng nói: "Ván đã đóng thuyền, đối xử tốt với cậu ấy là được."

Nói xong, cậu ấy xoay người bước xuống tầng, trước khi đi còn quay lại mỉm cười trấn an: "Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu."

Uông Vũ Hàng: "???"

Hình như... cậu ấy hiểu lầm to rồi.