Những Cách Sử Dụng Ảnh Đế

Quyển 1 - Chương 10: Bóng tối 10

Bất ngờ, một viên đạn lướt qua vai Hứa Minh Uyên, trúng ngay vào lưỡi dao găm. Cú va chạm khiến dao găm bị lung lay và văng khỏi mặt đất.

Mất đi sự kiềm chế, Ảnh Xà nhanh chóng lẩn trốn, biến mất không dấu vết chỉ trong tích tắc, chỉ còn lại dao găm vẫn còn nguyên vẹn nằm trên mặt đất.

Biến cố xảy ra quá nhanh, ngay cả Hứa Minh Uyên cũng chưa kịp phản ứng, nhưng cậu biết đối phương chắc chắn đang chạy trốn. Dù bị thương nhưng kẻ đồng lõa vẫn còn ẩn náu trong thị trấn.

Cảnh Hoàn trong tay Hứa Minh Uyên dưới ánh trăng hơi sáng lên, như đang cười nhạo sự khinh suất của cậu.

“Đừng để tao bắt được bọn mày!” Cậu giận dữ ném chiếc vòng ra xa, rồi nhặt lấy dao găm, chém loạn xạ vài nhát để xả cơn giận, một lúc sau sát ý dưới đáy mắt mới dần lắng xuống.

Sau vài phút, Hứa Minh Uyên không thể nề hà mà đành phải cúi xuống mặt đất nhặt chiếc vòng lên, biến nó trở lại thành hình dạng viên vi nhỏ, sau đó tiếp tục tìm kiếm những viên bi đã ném lúc nãy.

Những viên bi nhỏ kia bé ẩn mình trong đống phế tích đầy tro bụi và góc tối thực sự rất khó tìm. Nếu trận chiến chỉ tốn nửa giờ thì việc tìm viên bi tốn đến hai giờ. Khi Hứa Minh Uyên lôi được một viên bi từ khe đá đầy bụi bặm, cậu đã tức đến mức muốn gϊếŧ người lần nữa.

Sau ba giây im lặng, tuân theo nguyên tắc phải xả giận nhanh chóng, cậu lấy điện thoại ra và gọi cho tổ trưởng của mình.

Ở đầu dây bên kia, Bối Sầm Yên bị quấy rầy ngoài giờ làm tỏ ra vô cùng khó chịu: “Tốt nhất là cậu có việc quan trọng để nói với tôi!”

“Có việc, tôi vừa bắt được một dị năng giả có khả năng điều khiển bóng dáng,” Hứa Minh Uyên vừa mở miệng liền tung ra tin tức chấn động, nhưng trước khi Bối Sầm Yên kịp hỏi chi tiết, cậu đã tiếp tục: “Tiếc là đối phương đã chạy thoát.”

Bối Sầm Yên, người vừa mới cố gắng kiềm chế không phát hỏa, quát ầm lên: “Vậy cậu gọi cho tôi làm gì? Quấy rầy tôi sau giờ làm việc là có mục đích gì hả!” Cơn tức gần như muốn tràn ra từ đầu dây bên kia.

“Hội báo công việc thôi mà.” Thấy tổ trưởng của mình không vui, tâm trạng của Hứa Minh Uyên liền tốt lên không ít. Cậu dùng giọng điệu cực kỳ vô tội đáp: “Không phải tổ trưởng bảo tôi hội báo công việc à?”

Bối Sầm Yên: “.......”

Có vẻ như... đúng là cô ấy đã nói thế.

Hứa Minh Uyên tiếp tục: “Tóm tắt lại nhé: Bắt được dị năng giả điều khiển bóng dáng, nhưng đối phương đã trốn thoát. Có đồng lõa, vậy thôi, hết rồi.”

Bối Sầm Yên: “.......”

Thật sự là rất ngắn gọn, nhưng sao tâm trạng của cô ấy càng tệ hơn vậy?

Sau khi hội báo xong, Hứa Minh Uyên cúp máy, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn nhiều.

Bối Sầm Yên thì ngược lại, với tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp, cô ấy gửi đến một tin nhắn: 【Vẫn là để ban ngày hội báo đi, còn cậu thì thành thật mà lo đánh nhau cho tử tế.】

Chỉ thiếu một chút nữa là có thể bắt được mục tiêu, sau khi kết thúc công việc, Hứa Minh Uyên lang thang vô định trong con hẻm nhỏ, nơi hoang vắng và yên tĩnh đến mức đáng sợ sau trận chiến vừa qua. Dù bầu không khí yên lặng này toát lên vẻ quỷ dị và hoang vu, cậu vẫn như cũ không có nhiều cảm xúc, bởi lẽ nhiều khi cậu còn đáng sợ hơn những thứ quái dị kia.

Dù là con người hay quái vật thì mọi hành động và suy nghĩ đều sẽ để lại dấu vết.

Nhưng cậu lại khác, Hứa Minh Uyên giống như tồn tại giữa con người và quái vật, không bị ràng buộc bởi bất kỳ trật tự hay quy tắc nào. Một giây trước còn có thể xưng huynh gọi đệ, giây tiếp theo đã có thể rút dao gϊếŧ người.

Đêm tối thường chứa đầy ác ý không lý do, nhưng may mắn thay, ban ngày vẫn còn có thể kiềm chế nó, cùng với một chút thiện ý rời rạc dạy dỗ nó cách khắc chế và nhẫn nại.

Cục Quản lý cũng biết Hứa Minh Uyên có hai nhân cách. Họ từng thử sử dụng dị năng để hợp nhất hai nhân cách lại với nhau, nhưng đáng tiếc là mọi lần hợp nhất đều thất bại. Sau chu kỳ ngày đêm, nhân cách đêm tối, vốn đã đáng sợ khi sử dụng dị năng, lại gây ra thương tổn một lần nữa đối với dị năng giả sở hữu sức mạnh dung hợp kia.

Khi mọi người chạy đến nơi, nhân cách đêm tối đã trói người kia lên giường phẫu thuật, tay cầm dao, chuẩn bị cắt não đối phương ra, thử xem liệu có thể biến người đó thành hai nhân cách hay không.

Sau sự việc đó, Cục Quản lý cũng đã hiểu đại khái, nếu nhân cách đêm tối của Hứa Minh Uyên nhất định phải thấy máu và gϊếŧ người thì cứ để cậu trút giận lên những dị năng giả vi phạm pháp luật. Chỉ cần cậu không làm hại người vô tội và dân thường thì họ sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Cũng vì vậy mà khi nhìn thấy Ảnh Xà, nhân cách đêm tối mới có thể hưng phấn đến vậy. Hiện tại, cậu chỉ muốn tìm cho ra dị năng giả mang hình dạng động vật bị thương cùng đồng bọn của hắn ta để giải tỏa hết sự hưng phấn và sát ý chưa được thỏa mãn.

Hứa Minh Uyên còn đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên dừng bước. Lúc này cậu mới nhận ra, đối phương hình như đã bị thương. Cậu có nên quay lại lấy một số đồ vật để truy bắt không nhỉ?

Thôi.

Chỉ trong một giây, cậu đã phủ định ngay ý tưởng đó, rồi tiếp tục lang thang không mục tiêu quanh thị trấn.

Trấn Cổ Phương khá lớn, ngoài con đường chính quanh núi, những con phố và ngõ nhỏ rắc rối phức tạp. Hứa Minh Uyên vòng quanh một hồi rồi cũng quay về khu nhà nghỉ.

Hứa Minh Uyên: “...”

Thôi, đã đến rồi thì xem qua một chút vậy.

Lúc rạng sáng, tiếng la mắng ở khu phía tây cuối cùng cũng ngừng lại, có vẻ như việc quay phim đã kết thúc. Khi Hứa Minh Uyên bước vào, không ít người đang xếp hàng rửa mặt, và cũng có nhiều người đi lướt qua cậu để ra cửa.

Đường Thành Song cũng ở trong số đó, tay vẫn còn nhỏ nước, mải ngoái đầu nhìn gì đó. Hứa Minh Uyên thấy cậu ấy không chú ý đến mình nên cũng nhìn theo hướng đó.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Hứa Minh Uyên thấy Giang Nguyên được Uông Vũ Hàng ôm vai, cả hai đều tươi cười rạng rỡ, thoạt nhìn rất thân mật khăng khít.

Bọn họ đi ra từ khu phía tây, mặc trang phục khi diễn kịch, phía sau là những viên gạch và mái ngói cổ kính, dưới ánh sáng của đèn l*иg và thúy trúc, những viên đá xanh lộ ra vẻ sâu thẳm, tái hiện lại sự sung túc và nhộn nhịp của ngôi biệt thự xưa, nhưng cũng mang theo một loại tình cảm dây dưa khó nói.

Khi vừa ra khỏi khu phía tây, Uông Vũ Hàng thả cánh tay đang ôm bả vai Giang Nguyên xuống, nhưng bầu không khí ái muội không rõ ràng vẫn lan tỏa giữa hai người, tựa như một mối quan hệ vượt qua tình bạn, không hòa hợp với những diễn viên quần chúng xung quanh.

Đường Thành Song là người rất nhạy cảm về mặt cảm xúc, đáy lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán đáng sợ, cậu ấy tự lẩm bẩm: “Chắc chắn không thể như vậy được.”

Nhưng rốt cuộc Giang Nguyên là người mà Đường Thành Song quen biết nhất ở đây. Hai người đã cùng nhau trải qua quãng thời gian dài nên cậu ấy không yên tâm mà bước tới, hô lớn: “Giang Nguyên!”

Giang Nguyên dừng bước, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hứa Minh Uyên đứng phía sau Đường Thành Song. Theo bản năng, Giang Nguyên cho rằng hai người bọn họ là một nhóm, vậy nên ngữ điệu khi nói chuyện cũng trở nên lạnh nhạt: “Đường Thành Song, có chuyện gì không?”

Không còn sự vui vẻ khi mời gọi, không còn sự phấn khích khi chia sẻ, cũng không còn bất kỳ cảm xúc nào khác. Họ không giống bạn bè, mà giống như gặp lại một người xa lạ, chỉ tùy tiện nói một câu chào hỏi, thậm chí còn không bằng người xa lạ.

Đường Thành Song vốn định nhắc nhở nhưng lại nghẹn lời. Thấy thái độ lạnh lùng của Giang Nguyên, cậu ấy nuốt lại những gì định nói, im lặng một lúc rồi sửa lời: “Không có gì đâu, chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng ăn quá nhiều đồ cay, nhớ về sớm một chút để nghỉ ngơi.”

Giang Nguyên lãnh đạm đáp: “Biết rồi.”

Có lẽ cái từ ớt cay kia khiến Giang Nguyên liên tưởng đến những chuyện không hay, cậu ta càng thêm khó chịu. Đường Thành Song nhận ra trong giọng nói của Giang Nguyên rõ ràng ẩn chứa sự tức giận.

Khi Đường Thành Song đang định nói thêm gì đó, Giang Nguyên đã đi theo Uông Vũ Hàng ra xa. Đột nhiên quay đầu lại, Đường Thành Song bị Hứa Minh Uyên đứng gần trong gang tấc làm cho hoảng sợ.

Đường Thành Song: “?!”

Cậu ấy buột miệng hỏi: “Cậu xuất hiện lúc nào vậy?”

Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Minh Uyên, Đường Thành Song cũng hiểu vì sao Giang Nguyên lại tức giận. Cậu ấy đứng cạnh Hứa Minh Uyên mà Giang Nguyên không tức giận thì mới là lạ.

Hứa Minh Uyên bỏ qua câu hỏi của Đường Thành Song, mà hỏi ngược lại: “Hầu Niết Sinh đâu?”

Trong lòng Đường Thành Song “lộp bộp” một tiếng, kinh ngạc nghĩ, sao mà người anh em này có thể tự nhiên gọi tên Hầu Niết Sinh như vậy.

Nhưng sau đó cậu ấy lại cảm thấy điều đó cũng không có gì lạ.

Hứa Minh Uyên luôn tỏ ra thờ ơ và lạnh nhạt với mọi thứ, cậu càng như một kẻ bề trên, không thèm để ý đến ai. Cậu gọi tên người khác dường như cũng không có vấn đề gì. Lại hoặc là cậu có tư tưởng khinh thường quy tắc chung của giới giải trí, thích làm gì thì làm, nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng thực chất lại điên cuồng và tự do.

Giây tiếp theo, Đường Thành Song trong lòng mặc niệm một câu “tội lỗi”, rồi trả lời: “Đi ra ngoài rồi, mới vừa đi không bao xa.”

“Đã biết.” Hứa Minh Uyên nói xong liền quay đầu rời đi.

Ở nơi đây giữ bộ dáng đạm mạc của ban ngày thật sự rất tiện, làm gì cũng không cần giải thích, dù có vấn đề gì thì người khác cũng sẽ tự động não bổ cho cậu.

Trong khi đó, Uông Vũ Hàng và Giang Nguyên đang nói cười vui vẻ, không nhanh không chậm đi trên đường núi. Khi họ đến một ngã rẽ, tiếng sàn sạt nhẹ nhàng bị gió che lấp, hoàn toàn không biết rằng họ chỉ cách tử vong một bước chân.

Một vài cái xúc tua nhỏ màu đen từ trong ngõ vươn ra, lặng lẽ bám theo họ từ phía sau.

Đột nhiên, ngõ nhỏ truyền đến tiếng nói: “Không thể.”

Xúc tua lùi về ngõ nhỏ, dừng lại giữa không trung lắc lư vài cái, như đang cò kè mặc cả. Trong một góc, âm thanh sống mai mạc biện tiếp tục vang lên: “Đi tìm thứ gì đó để ăn, người đó không thể ăn, đó là tế phẩm rất quan trọng.”

Dưới ánh trăng, một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng vuốt ve xúc tua, ánh sáng mờ ảo xuất hiện, giọng nói của người đó càng ngày càng nhẹ bẫng: “Đi thôi, chờ một chút, nhóc rất nhanh sẽ được tái sinh.”

Xúc tua dần biến mất trên vách tường, bóng dáng lớn của con rắn chợt lóe lên rồi di chuyển về phía xa.

Nó bị thương, cần ăn thứ gì đó để phục hồi cơ thể, nếu không sẽ không thể áp chế được bọn họ. Ở trấn này, không phải ai cũng có thể ăn, ngoại trừ thời gian cho ăn cụ thể. Một khi ăn lung tung sẽ khiến một số người đứng lên phản kháng.

Bóng dáng con rắn trở nên tối tăm hơn, những xúc tua màu tro đen chui ra, không ngừng múa may điên cuồng, dường như đang thể hiện sự bực bội và kích động.

Đột nhiên, nó ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đó là mùi hương của con mồi.

Không phải ở giếng nước mà là ở một nơi khác, nó thay đổi phương hướng, nhanh chóng lặn vào trong bóng tối.

Nó dừng lại tại góc tối của một căn phòng không có ánh sáng, Ảnh Xà to lớn xoay quanh nơi này, quấn chặt lấy căn phòng nhỏ, miệng rắn mở ra, những xúc tua giống như nước thẩm thấu vào mái nhà.

Vài phút sau, nó thỏa mãi phun ra nuốt vào chiếc lưỡi, dưới ánh trăng, thân hình to lớn lại một lần nữa ẩn vào bóng tối, trườn về phía con sông.

Hứa Minh Uyên đang tìm kiếm ở bên ngoài một lần nữa cảm nhận được điều gì đó, dừng bước tại ngã rẽ nhìn về một phương hướng, những ngôi nhà bằng đá ngói được sắp xếp chỉnh tề ở một bên, có thể mơ hồ nhìn thấy con sông nơi xa.

Trực giác của Hứa Minh Uyên mách bảo, ở đó có thứ gì cần phải đi xem. Cậu thay đổi phương hướng, tiến về phía bờ sông.

Không ngờ rằng, cách đó không xa, Hầu Niết Sinh cũng cảm nhận được điều gì đó, cũng thay đổi phương hướng và đi về phía bờ sông.

Hứa Minh Uyên đi theo con đường lát đá, phiến đá kéo dài về phía mép sông, nơi có những bụi cỏ dại mọc lên từ nền đất ẩm ướt. Phía trước không có bất kỳ rào chắn nào, nhảy xuống sông vẫn rất dễ dàng.

Nhìn ra bờ sông còn có thể thấy hình dáng mơ hồ ở phía xa.