Cuộc sống về đêm của trấn Cổ Phương vốn vẫn luôn không quá náo nhiệt, nhưng nhà nghỉ của Tiết Văn hôm nay lại là một ngoại lệ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng mắng chửi không ngớt. Không ít người dân trong trấn lẽ ra đã về nhà, lại tụ tập vây quanh trước cổng xem náo nhiệt.
“Đừng tụ tập ở đó nữa! Cản màn hình rồi! Cản màn hình rồi! Làm ơn nhường chỗ một chút!” Phùng Chí Hoành cầm loa hét lớn.
Giọng của ông ấy vốn đã to, cộng thêm sử dụng loa khuếch đại khiến không ít người bị chói tai đến mức bịt tai ôm đầu, đồng loạt lui về phía sau. Thấy không thể tiếp tục xem náo nhiệt nữa, người dân trong trấn cũng lần lượt rời khỏi, ai về nhà nấy.
Hứa Minh Uyên cùng đám người đang chuẩn bị xuống núi này chợt gặp thoáng qua. Dưới ánh đèn lờ mờ, cỏ dại và đá vụn hai bên đường núi bị nghiền nát, giống như có thứ gì đó vô hình đang bám theo.
Một người dân trong trấn khi bước xuống bậc thang cũng phát hiện ra điều này. Người nọ giật mình, nổi da gà, cảm giác như nghe thấy âm thanh xào xạc kỳ quái bên tai. Người nọ bất chợt quay đầu nhìn về phía thanh niên đang đi đằng xa, lẩm bẩm: “Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?”
Hứa Minh Uyên đi lướt qua nhà nghỉ, lờ đi những tiếng mắng chửi bên trong, không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước.
Phía trước có khá nhiều chỗ đã bị rào chắn bao quanh, có lẽ là để phục vụ cho việc quay phim. Hứa Minh Uyên cũng không để tâm nhiều, phớt lờ rào chắn và trực tiếp leo qua.
Trấn Cổ Phương khá rộng, nếu đi hết sẽ mất không ít thời gian. Các căn nhà đều đóng kín, đèn đóm cũng dần tắt. Trên con đường lát đá chỉ còn lại một vài ngọn đèn đường và ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, tất cả đều nhuốm màu xám xịt và âm u.
Cậu lang thang không mục tiêu trên con đường lát đá cũ kỹ, qua năm tháng bị mài mòn nên nhô lên không đều, thỉnh thoảng đâu đó vang lên tiếng “lộp bộp” phá tan sự yên tĩnh ấy, khiến xung quanh dần có chút quỷ dị.
Gió dường như cũng dè dặt để lại dấu vết ở nơi này, tiếng sàn sạt nhẹ nhàng không tạo nên một gợn sóng nào, như thể nó đang sợ hãi điều gì đó.
May thay, khu vực này không có nhiều hộ gia đình, đa phần tập trung ở chân núi. Khi đi lên cao, những ngôi nhà đá xung quanh càng thêm cũ kỹ và hoang tàn, thậm chí còn không có cả rào chắn. Nhiều ngôi nhà đã đổ nát thành đống phế tích, những viên đá nửa sụp đổ bị phủ đầy rêu xanh và cỏ dại, màn đêm khiến chúng nhuốm màu đen thẫm. Những món đồ gia dụng cũ kỹ, mục nát rơi rụng trong các căn nhà, qua bao ngày gió mưa đã làm tan biến đi dấu vết sinh hoạt đã từng của con người.
Tiếng sàn sạt như hình với bóng, nhẹ nhàng và lặng lẽ bò vào tai Hứa Minh Uyên. Đôi mắt cậu lúc sáng lúc tối, đầy vẻ phức tạp.
Cậu biết, có thứ gì đó đang theo sau cậu.
Cho đến khi Hứa Minh Uyên hoàn toàn rời xa khu dân cư và đứng giữa đống phế tích, ánh đèn hoàn toàn không chiếu đến nơi đây, bầu trời đen tối chỉ còn lại vầng trăng khuyết cô độc treo lơ lửng. Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên người cậu một lớp lụa mỏng, làm hiện rõ sự hưng phấn và sát ý khó kiềm chế không chút che giấu trong mắt cậu.
Tiếng sàn sạt vẫn tiếp tục vang lên, như tín hiệu cho sự bắt đầu của một cuộc chiến điên cuồng nào đó.
Trong một góc khuất của đống phế tích, một bóng ma mờ đυ.c như làn sương dần khuếch tán, tiếng sàn sạt ngày càng rõ ràng hơn.
Chúng giương nanh múa vuốt, hội tụ lại thành những chiếc xúc tua thô ráp, lặng lẽ vươn về phía Hứa Minh Uyên.
Chúng định làm gì? Có lẽ là muốn kéo cậu vào bóng tối để nuốt chửng.
Chúng càng ngày càng gần, những xúc tua màu đen kỳ dị và mềm mại kia gần như đã chạm vào cậu.
Những xúc tua đen tuyền, dày đặc đến mức như là hiện thân của bóng tối, và ban đêm là lớp ngụy trang hoàn hảo cho chúng. Nhưng có người trời sinh thuộc về màn đêm, cậu không cần bất cứ lớp ngụy trang nào, tựa như một bản năng, những tia sáng lạnh lẽo sắc bén hiện lên, còn lạnh hơn cả ánh trăng xung quanh.
Vài chiếc xúc tua đột nhiên rơi xuống đất, mềm oặt như bùn, rồi như nước bị mặt đất hấp thụ, biến mất không dấu vết.
Hứa Minh Uyên gần như ngay lập tức quay người, nhưng chẳng thấy gì cả.
Tuy nhiên, cậu biết rằng thứ đó vẫn ở đây, ẩn nấp ở nơi nào đó mà cậu không nhìn thấy, hoặc có lẽ thứ đó vốn dĩ vô hình, bằng không thì không thể nào theo dõi cậu suốt đoạn đường.
Nói một cách nghiêm khắc thì, ngoài bảy loại dị năng do Cục Quản lý quy định, còn có loại dị năng thứ tám, được gọi là dị năng ẩn tính. Đó là những người tự nhận mình là dị năng giả nhưng không bộc lộ năng lực cụ thể nào.
Việc kiểm tra đo lường những dị năng giả ẩn tính rất đơn giản. Thông thường, các dị năng giả có thể chất vượt trội hơn so với người bình thường. Cục Quản lý đã thiết lập một số tiêu chuẩn đo lường cho điều này. Nếu ai vượt qua ngưỡng giá trị tiêu chuẩn đó mà không thể hiện ra năng lực cụ thể thì được coi là dị năng giả ẩn tính.
Khi kiểm tra những dị năng giả ẩn tính, Cục Quản lý cũng có thể thông qua các số liệu đó để phỏng đoán loại dị năng cụ thể nào mà người này có thể phát triển trong tương lai.
Hứa Minh Uyên chính là một dị năng giả ẩn tính. Giá trị đo lường mà cậu vượt trội nhất là tinh thần lực, điều này có nghĩa là trực giác và dự cảm của cậu cực kỳ nhạy bén.
Giống như bây giờ, trong một khoảnh khắc, Hứa Minh Uyên nhảy lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống đống phế tích, đứng thẳng vững vàng. Ngay tại vị trí trước đó, những xúc tua màu đen thô ráp vươn ra từ các phiến đá. Khi cuộc săn thất bại, chúng tức giận múa may giữa không trung.
"Như vậy mới đúng chứ," Hứa Minh Uyên nắm chặt con dao găm trong tay, cười nhạo: "Tao đang bực bội đây, tốt nhất là mày đừng chết quá nhanh."
Con mồi tự nhận mình là thợ săn, đối mặt với lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu, những xúc tua bị chọc giận và tấn công với tốc độ không tưởng. Nhiều xúc tua khác bắt đầu lan rộng từ những góc tối của đống phế tích.
"Tức giận liền mất vui." Hứa Minh Uyên vừa đánh vừa cười nói.
Cơ thể của cậu vô cùng linh hoạt, luôn có thể tránh được các đòn tấn công bằng những góc độ tinh vi, sau đó nhanh chóng phản công. Dưới ánh trăng, lưỡi dao găm sáng lấp lánh, càng lúc càng nhiều xúc tua bị chém đứt và nhanh chóng biến mất trên mặt đất.
Có vẻ như đã nhận ra đối thủ không tầm thường, sau một đợt tấn công mãnh liệt, các xúc tua đột ngột biến mất. Chúng rút về đống phế tích và mặt đất, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên thị trấn, khiến cuộc chiến vừa qua chỉ như một giấc mơ hão huyền.
Hứa Minh Uyên đứng trên một cây xà nhà, không đổ một giọt mồ hôi, cười hì hì và hỏi: "Mới thế mà đã chạy à?"
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả trở nên hoang vu và tĩnh lặng, không ai đáp lại câu hỏi của cậu.
Trực giác nói với cậu rằng những xúc tua đó vẫn còn ở đây. Ánh mắt cậu lướt qua bốn phía, một thoáng sát ý và điên cuồng lóe lên, như muốn hủy diệt đống phế tích một lần nữa, rõ ràng là xúc tua sẽ không ra mặt thì cậu cũng không chịu bỏ qua.
Những căn nhà ngói cổ xưa và cũ nát bị màn đêm và thiên nhiên xâm chiếm, trở thành nơi trú ẩn tuyệt vời của bóng ma, không thể bắt giữ.
"Đây là do mày ép tao." Hứa Minh Uyên móc ra vài vật giống như quả bi nhỏ, cầm trong tay ước lượng một hồi, rồi nói với đống phế tích yên tĩnh dưới chân: "Mày có biết đây là cái gì không?"
Cậu tự hỏi tự trả lời: "Là bom đấy, một viên có thể thổi bay nửa cái thị trấn."
Từng từ từng chữ trong lời nói của Hứa Minh Uyên đều lộ ra tia vui sướиɠ, như thể cậu đã lên kế hoạch sẵn cho việc này.
Ngũ quan của cậu sắc nét tinh xảo, như thể là kiệt tác của Nữ Oa, đôi mắt đen tuyền dưới ánh trăng vì không thể áp chế được sự điên cuồng mà hóa thành tia sáng đỏ rực như ẩn như hiện.
Cậu đứng trên đống phế tích, sau lưng là dãy núi gập ghềnh, bóng dáng khổng lồ dày đặc và sâu thẳm, còn đáng sợ hơn cả những bóng ma lởm chởm dưới chân, như thể đó là hiện thân của màn đêm, ngữ điệu ôn hòa cùng nụ cười mỉm lại nói lên những lời khủng bố nhất: “Trong tay tao còn rất nhiều, đủ để biến nơi này thành đống hoang tàn.”
"Bá ——!"
Những xúc tua lại lần nữa trồi lên từ góc tối, lao thẳng về phía Hứa Minh Uyên, ngoài tiếng sàn sạt còn có một âm thanh khác lạ.
Thính lực của Hứa Minh Uyên rất tốt, cậu lập tức nhận ra sự khác biệt tinh tế này.
“Đúng rồi, như thế này mới phải.” Cậu nghiêng người né tránh xúc tua, vung dao găm một cách nhanh nhẹn và chém đứt chúng lần nữa. Tay còn lại ném viên bi nhỏ về phía khu vực thị trấn vẫn còn vài ánh đèn.
Viên bi nhỏ được Hứa Minh Uyên cố ý ném ra giống như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, hàng loạt xúc tua đen từ bốn phía hội tụ lại, truy đuổi viên bi nhỏ sắp nổ. Vòm trời bị chúng bao phủ, ánh sáng từ vầng trăng khuyết biến mất khỏi phế tích.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Minh Uyên nghe rõ, đó là âm thanh rít rít giống như của loài rắn phun nọc, hơn nữa, nó vang lên ngay gần đó.
Giây tiếp theo, bóng tối bao trùm không trung đột ngột biến mất. Ở một góc nào đó của đống phế tích, Hứa Minh Uyên đâm mạnh con dao găm xuống một phiến đá trên mặt đất.
Trên phiến đá vỡ vụn dường như chẳng có gì, nhưng dù chỉ trong giây lát, Hứa Minh Uyên đã cảm nhận được sự khác biệt giữa việc đâm vào vảy của một sinh vật nào đó và da^ʍ vào phiến đá. Cảm giác khi đâm vào sinh vật nặng nề hơn, còn phiến đá thì vang lên thanh thoát.
Cậu biết mình đã đâm trúng mục tiêu, liền dùng lực xoay dao găm một chút.
Tiếng viên bi nhỏ rơi xuống bị che lấp bởi tiếng gào thét chói tai. Dưới ánh trăng, bóng dáng khổng lồ của con rắn trải dài trên đống phế tích, nó quằn quại trong đau đớn và tuyệt vọng. Một phần cơ thể của nó đang bị tra tấn dưới lưỡi dao của Hứa Minh Uyên, cơn đau liên tục dày vò nó.
Ở phía xa, nơi viên bi nhỏ rơi xuống, thị trấn vẫn yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi vụ nổ tưởng chừng sẽ xảy ra. Bảng hiệu màu đỏ sáng rực vẫn không hề hấn gì.
"Chỉ lừa mày thôi, đó chỉ là một viên bi đồ chơi." Hứa Minh Uyên rút dao găm ra khỏi mặt đất, đứng dậy, nhìn xuống bóng hình con rắn trên đống phế tích.
Như một hình chiếu từ không gian khác, con rắn khổng lồ vặn vẹo dưới ánh trăng, thân hình của nó to lớn đến mức có thể làm sụp đổ núi non và gây ra những đợt sóng thần, nhưng tất cả chỉ là một bóng dáng. Một chiếc dao găm nhỏ bé và sắc bén là đủ để ghim nó xuống đất, khiến nó kêu rít trong đau đớn.
Vài chiếc xúc tua xuất hiện, hấp hối giãy giụa. Hứa Minh Uyên rút một con dao gọt hoa quả từ trong túi và dễ dàng chặt đứt chúng, kèm theo những lời trào phúng: "Chỉ có đồ ngu mới tin đây là bom. Lần sau đừng ngây thơ như thế nhé."
“Dù sao mày cũng không có lần sau.” Cậu ngồi xổm xuống, rút ra thêm một viên bi nhỏ và nói với bóng rắn đang quằn quại: “Tao biết mày là người biến thành, nếu không thì mày đã không đuổi theo viên bi nhỏ kia. Mày là một dị năng giả có khả năng biến thành động vật, và điều khiển cái bóng là năng lực đặc biệt của mày.”
Dị năng giả sau khi thức tỉnh thường có xác suất kích hoạt thêm năng lực đặc biệt, tùy thuộc vào cách sử dụng dị năng của họ. Vậy nên dù nhiều người cũng thức tỉnh dị năng hình động vật cùng giống loài thì mỗi người cũng có thể kích hoạt những khả năng đặc biệt khác nhau dựa trên đặc điểm riêng.
Nhìn một con Ảnh Xà khổng lồ, rõ ràng đây là một dị năng giả dạng động vật, và năng lực thao túng bóng tối là kỹ năng đặc biệt mà nó đã kích phát.
Tuy nhiên, tất cả điều đó không liên quan nhiều đến Hứa Minh Uyên, vì cậu thực sự không hoàn toàn nói dối. Cục Quản lý có rất nhiều đạo cụ đặc biệt được thiết kế thành hình dạng viên bi nhỏ để tiện mang theo, sử dụng trong trường hợp cần thiết.
Mỗi đạo cụ khi sử dụng đều cần được báo cáo và việc ném chúng sẽ bị ghi tội nghiêm trọng. Cậu không thực sự chú ý đến viên bi nhỏ mà mình đã ném, vì mục đích chỉ là để đánh lừa kẻ địch. Sau này, cậu vẫn cần quay lại nhặt nó.
Nếu vô tình phá hủy cả thị trấn, có lẽ ngay cả kiếp sau cậu cũng sẽ phải trải qua phần đời còn lại trong nhà tù dành cho dị năng giả.
Viên bi nhỏ mà cậu đang cầm trong tay có chức năng đặc biệt, cấm dị năng giả sử dụng dị năng, được tạo ra bởi một dị năng giả mạnh mẽ từ tổng cục, Cảnh Hoàn. Nó có thể kích hoạt khả năng này bằng cách ghi vào một vật thể cụ thể lệnh cấm sử dụng dị năng. Viên bi nhỏ này tương đương với còng tay của cảnh sát, điều tra viên đều mang theo bên mình để bắt giữ.
Hứa Minh Uyên mở đạo cụ ra, một chiếc vòng cổ bằng kim loại xuất hiện trên tay cậu. Cậu ước lượng đường kính của chiếc vòng và so sánh với kích thước của Ảnh Xà, sau đó thản nhiên nói: “Nếu mày không biến trở lại hình người thì chiếc vòng này quá nhỏ, không thể mang vào được khi mày còn ở dạng này đâu.”
Thấy con rắn khổng lồ không phản ứng, Hứa Minh Uyên đặt một tay lên dao găm, kéo nhẹ và từ từ xoay nó. Cậu hơi lắc đầu, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Nếu mày không nghe lời thì tao đành phải tự tay làm thôi."