Trước đây đạo diễn Phùng nói chuyện với Tiết Văn, Tiết Văn đã nói rằng tòa nhà này không đứng tên cậu ta, tuy rằng cậu ta có quyền quản lý nó. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Hứa Minh Uyên trông rất giống với phong thái của một chủ nhà thực sự.
Do tối qua ăn thức ăn khá nặng vị, Hứa Minh Uyên của ban ngày cảm thấy không thoải mái với hương vị đó nên đã thay đổi trang phục: áo sơ mi trắng và quần tây đen. Mỗi chiếc nút áo sơ mi đều được cài cẩn thận đến tận cổ, khiến cậu trông kín đáo và nghiêm chỉnh.
Cậu đứng dưới bóng râm, phía sau là bậc thang đá dẫn vào căn nhà cổ kính, bức tường cũ kỹ là bối cảnh tốt nhất miêu tả sự giao thoa của hai thời đại. Đôi mắt của cậu sâu thẳm và tĩnh lặng như mặt nước, nhưng cũng tràn đầy tự tin như ánh mặt trời, cao quý nhưng lạnh nhạt. Trông cậu giống như vị quý tộc trẻ tuổi, chủ nhân của dinh thự này, nhưng lại lặng lẽ quan sát người khác tự do đi lại.
"Không phải." Hứa Minh Uyên bình tĩnh trả lời.
Đại diễn Phùng lại vui đùa hỏi: "Vậy cậu có hứng thú gia nhập làng giải trí không?"
Câu hỏi này khiến một số nam diễn viên ở đó trở nên căng thẳng, bởi Hứa Minh Uyên sở hữu ngoại hình quá xuất sắc, bọn họ hoàn toàn không thể sánh bằng. Ngũ quan của cậu vừa lập thể vừa tinh xảo, đôi mắt đen sáng ngời dù đứng trong bóng râm cũng không thể bị bỏ qua, lóa mắt đến cực điểm.
Không ai thắc mắc tại sao một người như vậy lại xuất hiện ở đây, họ chỉ lo sợ rằng vai diễn của mình sẽ bị thay thế.
May mắn thay, Hứa Minh Uyên không có ý định đó. Cậu chỉ nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi, tôi chỉ đến đây để giải sầu."
Đạo diễn Phùng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Dù sao cậu cũng rảnh rỗi, có muốn đến xem chúng tôi đóng phim không?"
Đạo diễn Phùng luôn theo đuổi sự hoàn hảo, và gương mặt của Hứa Minh Uyên gần như hoàn mỹ. Đạo diễn Phùng nghĩ rằng có thêm một người đẹp như cậu trong khung hình chắc chắn sẽ tăng thêm giá trị nhan sắc cho bộ phim.
Hứa Minh Uyên vốn đã có ý định ở lại quan sát nên không từ chối lời mời của đạo diễn Phùng: "Làm phiền rồi."
Giang Nguyên ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Cậu ta định làm làm cho đạo diễn Phùng đuổi Hứa Minh Uyên ra khỏi đây, nhưng không ngờ kết cục lại là mời đối phương gia nhập đoàn phim.Nhưng kết quả đã định, Giang Nguyên chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh tiểu tốt, thậm chí không được coi là nhân vật phụ nên chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận thực tế. Cậu ta trừng mắt nhìn Hứa Minh Uyên, rồi mỉa mai với giọng điệu châm biếm: “Hừ, chẳng phải cũng đến đây để đóng phim sao.”
Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn Phùng yêu cầu các diễn viên đã được trang điểm vào vai nhân vật của mình, nghĩ về biểu cảm và hành động mà họ sẽ thể hiện, tránh việc chờ đến khi quay lại bị đạo diễn mắng mỏ.
Vai diễn của Giang Nguyên không lớn nhưng cũng không quá nhỏ. Nhân vật của cậu ta là một bảo mẫu chăm sóc vai ác Tư Úc, một người bệnh yếu đuối và thường ngồi xe lăn. Vai diễn của Tư Úc, xét về mặt kịch bản, là một trong hai nam chính của phim 《 Bóng Tối 》. Phim chủ yếu xoay quanh Tư Úc và Lưu Tần, trong đó, bất cứ khi nào Tư Úc xuất hiện, bảo mẫu cũng sẽ có mặt bên cạnh.
Nhân vật của Giang Nguyên chính là vị bảo mẫu này. Vì phải đẩy xe lăn, cậu ta đã đến từ sớm để luyện tập và thậm chí nghiên cứu vài động tác đẹp mắt. Nhưng điều kỳ lạ là cậu ta vẫn chưa thấy diễn viên đóng vai Tư Úc.
Theo lý, Tư Úc cũng là một vai quan trọng, nên người diễn vai này chắc chắn là một diễn viên lớn, đáng lẽ phải đến từ sớm để trang điểm giống như Uông Vũ Hàng. Nhưng không hiểu sao vẫn chưa thấy người đó đâu. Giang Nguyên tự hỏi liệu có phải tạo hình quá phức tạp nên mất nhiều thời gian hơn không? Cậu ta đẩy xe lăn vài lần nữa, trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể sớm gặp diễn viên đóng vai Tư Úc để có thể kéo gần mối quan hệ như cách cậu ta đã làm với Uông Vũ Hàng.
Nhắc đến Uông Vũ Hàng, Giang Nguyên lại có chút bực bội. Rõ ràng anh ta biết chính mình đã bị Hứa Minh Uyên ép ăn một đống ớt cay, nhưng tại sao Uông Vũ Hàng lại không giải thích cho cậu ta? Chẳng phải chỉ cần nói một câu là được rồi sao, như vậy thì cậu ta đã không phải chịu cảnh bị mắng trước mặt tất cả mọi người.
"Vẫn còn khó chịu sao?" Không biết từ lúc nào, Uông Vũ Hàng đã đi đến bên cạnh Giang Nguyên, nhẹ giọng hỏi.
"Rõ ràng không phải như đạo diễn nói." Giang Nguyên ấm ức đáp, "Em đâu có ra ngoài lêu lổng đâu..."
"Tôi biết." Uông Vũ Hàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu Giang Nguyên như dỗ dành một đứa trẻ, nói: "Vì thế tôi vừa mới đi giải thích với đạo diễn Phùng giúp cậu rồi."
Ánh mắt Giang Nguyên sáng lên, "Thật sao?"
"Thật mà." Uông Vũ Hàng nghĩ tới điều gì đó, giải thích: "Tính tình đạo diễn Phùng rất nóng nảy, lúc ông ấy đang giận thì ai cũng không dám cãi lại, nên tôi đợi đến khi ông ấy bình tĩnh lại mới dám đi giải thích."
Nụ cười của Uông Vũ Hàng trong bộ trang phục nghiêm trang trông không mấy tự nhiên, nhưng khi anh ta mỉm cười nhẹ, vẻ trầm tĩnh và đáng tin cậy lại toát lên, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Giang Nguyên tự nhủ rằng mọi điều Uông Vũ Hàng nói đều là sự thật, cảm giác buồn bực trong lòng cậu ta cũng vơi đi rất nhiều. Nhờ sự quan tâm đặc biệt này, Giang Nguyên bỗng cảm thấy tự tin hơn, liền làm nũng hỏi: "Anh trai du hành vũ trụ, anh có nói cho Phùng đạo biết là Hứa Minh Uyên ép em ăn ớt không?"
Uông Vũ Hàng trả lời ngay lập tức: "Gần như vậy, nhưng tôi không nói rõ ràng như thế."
"Được rồi." Giang Nguyên vẫn hài lòng với kết quả đó, cười hì hì nói: "Cảm ơn anh trai du hành vũ trụ, anh là tốt nhất."
"Tự biết là tốt rồi." Uông Vũ Hàng lại xoa đầu Giang Nguyên, sau đó lấy lý do cần tập trung vào vai diễn để rời đi.
Giang Nguyên đáp "Được" rồi tiếp tục nghịch chiếc xe lăn.
Ngày quay đầu tiên có khá nhiều sự việc xảy ra. Dù địa điểm quay và cảnh trí đã được chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn cần phải sắp xếp lại lần nữa. Cộng thêm những vấn đề lớn nhỏ từ trang phục đến hóa trang, mãi đến gần hoàng hôn thì đoàn phim mới có thể chính thức bắt đầu quay.
Suốt cả ngày, Hứa Minh Uyên vẫn lặng lẽ quan sát mà không hề cảm thấy buồn chán. Nhưng nếu bắt cậu phải tiếp tục chờ thêm cả đêm nữa mà không có gì xảy ra thì có lẽ cậu sẽ phát điên lên và muốn "tiêu diệt" hết mọi người ở đây mất.
Người diễn vai phản diện ngồi trên xe lăn vẫn chưa thấy đâu. Hứa Minh Uyên đoán rằng diễn viên vào vai phản diện này chắc là người sẽ ở cùng phòng với cậu trong thời gian tới.
Hứa Minh Uyên của ban ngày không mấy bận tâm về chuyện này. Trong mắt cậu, mọi người đều như nhau – đơn thuần là những sinh vật sống và biết cử động. Nhưng khi đêm đến, cảm giác áp lực tăng cao đến cực độ khiến cậu muốn phóng thích mặt tối của mình, và điều đó có thể khiến cậu "đại khai sát giới" bất cứ lúc nào.
Luật pháp và cả các quy tắc trong sổ tay của Cục Quản lý Thần bí đã quy định rõ ràng rằng không thể gϊếŧ hại người thường trong tình huống không khẩn cấp.
Nhưng Hứa Minh Uyên của ban đêm lại có một hướng suy nghĩ khác. Cậu mất công chờ cả đêm mà không thấy một người nào xuất hiện, cậu thật sự chỉ muốn chém vài vết lên người tên đó, chắc là không vi phạm quy định đâu.
Thời gian không dừng lại vì bất cứ ai, trong khi Hứa Minh Uyên của ban ngày vẫn đang quan sát và chờ đợi một cách bình tĩnh thì hoàng hôn đã dần buông xuống.
Mọi người trong đoàn phim cũng đã nhận ra sự vắng mặt của diễn viên đóng vai phản diện. Ngoại trừ đạo diễn Phùng, tất cả đều cảm thấy nghi hoặc và sốt ruột. Thế nhưng, đạo diễn Phùng vẫn bình thản, cầm loa lên và hét lớn: "Mọi người vào vị trí của mình, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ bắt đầu quay ngay lập tức!"
Lời nói vừa vang lên như thể một cái nắp đậy, khiến mọi hơi thở và tiếng nói chuyện đều ngừng lại.
Âm thanh "lộc cộc lộc cộc" bỗng xuất hiện trong không gian yên tĩnh, đó là tiếng bánh xe vali lăn trên nền đá, truyền từ ngoài cổng lớn vào, càng lúc càng rõ ràng.
Muộn vậy còn ai đến nữa?
Là diễn viên đóng vai phản diện!
Khi mọi người vừa ý thức được điều này thì cổng lớn đã mở ra, âm thanh hít khí một lần nữa vang lên, kèm theo đó là tiếng tim đập dồn dập vì khẩn trương.
Đạo diễn Phùng tiếp tục là một trường hợp ngoại lệ. Chưa cần đợi người xuất hiện, ông ấy đã tỏ vẻ bất đắc dĩ mà trêu chọc: “Cậu không thể đến sớm lần nào sao?”
“Này không phải vừa đúng lúc sao.” Giọng nam truyền từ ngoài cổng đến.
Có người dường như sinh ra đã thuộc về sân khấu, biết khi nào cần bước lên sân khấu, càng hiểu rõ dùng phương thức nào bước lên sân khấu sẽ chạm đến lòng người.
Hầu Niết Sinh chính là người như vậy, trong ánh mắt chờ mong và nhịp tim khẩn trương của mọi người, người nọ xuất hiện dưới ánh chiều ta, mặc áo sơ mi trắng, sắc cam phủ lên người anh một làn sương mờ ảo, khuôn mặt tuấn mỹ bị che khuất trong ánh sáng, mang đến cảm giác không thực như trong mơ.
Vóc dáng của Hầu Niết Sinh rất cao, thân hình không thể nói là gầy yếu, nhưng lúc này lại giống như một người vừa xuất viện sau thời gian dài bệnh nặng, khiến người khác cảm thấy anh đơn độc và yếu đuối. Gió thu thổi qua, thổi bay vài sợi tóc dài quá vai, làm cho chúng tung bay thành mảnh nhỏ, như thể vali phía sau lưng anh nặng ngàn cân, chỉ một giây nữa thôi là có thể kéo anh ngã xuống đất.
Khi anh hoàn toàn bước vào trong sân, mọi người cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh. Ngũ quan tuấn lãng đến cực điểm, như tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ do thần thánh tạo ra. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp bình tĩnh nhìn xung quanh, trên khóe miệng vẫn treo nụ cười lễ phép nhưng xa cách.
Hình tượng của anh lúc này chính là kiểu người sẽ ngồi ở một góc quan sát, lạnh nhạt mà hòa nhã, sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng, mỉm cười nói với bạn những lời cay độc và tàn nhẫn nhất.
Gần như tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, bởi vì nhân vật từ kịch bản đã bước ra ngoài đời thực, người đến phù hợp một cách hoàn hảo với hình ảnh kẻ sát nhân mà họ từng tưởng tượng.
Anh dường như đã quen với phản ứng của mọi người, sau khi khẽ cười, biểu cảm lạnh lùng của anh bỗng biến mất, và anh trở nên ôn hòa hơn dưới ánh hoàng hôn. Trước khi ánh sáng tắt hẳn, anh vui vẻ nói: “Tôi sợ đến sớm sẽ gây ra quá nhiều xôn xao.”
Dường như để xác nhận lời nói của anh, không ít người vẫn duy trì vẻ ngạc nhiên và quên cả cách thở. Giang Nguyên, người vốn nên đẩy xe lăn, đã kích động đến buông tay, vô tình khiến xe lăn đổ xuống đất.
Đây là Hầu Niết Sinh, một minh tinh quốc dân mà bất kỳ ai không theo dõi giới giải trí cũng biết đến.
Hầu Niết Sinh xuất đạo rất sớm, rất nhiều người trẻ tuổi ở đây biết đến anh từ khi học tiểu học, vừa gia nhập giới giải trí đã đăng đỉnh. Bộ phim đầu tay đã mang đến cho anh giải thưởng Người mới xuất sắc nhất năm đó, và sau một vài năm hoạt động lặng lẽ, anh lại nhận được giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất.
Anh đã đứng vững trên đỉnh cao này trong một khoảng thời gian rất dài, đến nay vẫn là một trong những ngôi sao tuyến một nổi bật nhất. Như một số blogger từng đăng bài, việc đóng phim điện ảnh giống như chơi một trò chơi may rủi, có thể gặp phải rủi ro bất cứ lúc nào, trừ khi người đó là Hầu Niết Sinh. Dù kịch bản có như thế nào thì anh vẫn có thể dựa vào ngoại hình xuất sắc và kỹ năng diễn xuất vượt trội của mình để kéo doanh thu phòng vé trở lại.
Sự xuất hiện của anh đã nâng tầm đoàn phim lên một độ cao hoàn toàn mới, không có gì ngạc nhiên khi tất cả các diễn viên đã có mặt đều cảm thấy ngỡ ngàng và bị chấn động.
Không một người trẻ tuổi nào ở đây không nhận thức anh, và không có nơi nào là không có fan của anh. Ngay cả những ngôi sao hàng đầu như Uông Vũ Hàng khi gặp anh cũng phải kính trọng gọi một tiếng tiền bối.
Nhưng Hứa Minh Uyên của ban ngày không nằm trong số đó. Cậu không quan tâm đến thân phận của Hầu Niết Sinh ở giới giải trí có bao nhiêu chấn động, cậu chỉ biết rằng người này chính là đối tượng mà cậu bị bắt phải ở cùng phòng, và bây giờ, khi đêm xuống, Hứa Minh Uyên của ban đêm cực kỳ mong chờ đến lúc có thể “đâm” Hầu Niết Sinh vài nhát.
Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Hứa Minh Uyên bình tĩnh nói: “Không thể gϊếŧ người.”
Giây tiếp theo, khóe miệng cậu khẽ cong lên, đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên sống động, một tia sáng hồng kỳ lạ chợt lóe lên trong đó. Nhìn chằm chằm vào người bạn cùng phòng đã hại chính mình chờ đợi cả đêm, cậu nhỏ giọng đáp: “Yên tâm, tôi sẽ không gϊếŧ người.”
Hầu Niết Sinh không cần phải tạo hình quá cầu kỳ, phản ứng của mọi người lúc này chính là câu trả lời tốt nhất. Giang Nguyên sau khi bị người phụ trách nhắc nhở rất nhiều lần thì cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, vội vàng nâng xe lăn lên. Khi Hầu Niết Sinh đến gần, cậu ta còn có cảm giác không thực tế và mơ hồ.
Lần đầu tiên đóng phim là làm bảo mẫu cho ảnh đế, tự mãn như Giang Nguyên cũng không có cảm giác theo lý thường hẳn là, cậu ta rất cẩn thận lau ghế, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: “Ảnh đế Hầu, mời ngài ngồi.”
“Đừng căng thẳng.” Hầu Niết Sinh đáp lại rồi ngồi xuống ghế: “Đẩy được không?”
Giang Nguyên gật đầu, “Ừm...”
Quá trình quay phim vì sự xuất hiện của Hầu Niết Sinh mà chính thức bắt đầu. Ở một góc khác, Hứa Minh Uyên đang hận không thể tiến tới chém một đao lên người Hầu Niết Sinh.