Phía bên kia, Hứa Minh Uyên lên tầng, lặng lẽ mở cửa, bước vào và nhẹ nhàng đóng lại.
Cậu không bật đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Hứa Minh Uyên chậm rãi mở tờ giấy rút thăm ra. Trống không, chẳng có gì trên đó.
“Rốt cuộc là ai đây?” Cậu cười khẽ, giọng nói quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, mang theo cảm giác quỷ dị và âm lãnh, cùng với một luồng sát khí không thể kìm nén.
Cậu không tin một chủ nhà trọ nhỏ ở nơi hẻo lánh này lại đủ thông minh để tính toán mọi chuyện đâu ra đấy, nhất định có kẻ khác đứng sau làm việc này.
Rốt cuộc là ai, và mục đích của người đó là gì, Hứa Minh Uyên tự hỏi, có lẽ vị diễn viên sắp tới kia chắc chắn biết điều gì đó.
Hứa Minh Uyên không biết từ đâu rút ra một con dao găm, giống như đôi mắt của cậu, toàn thân con dao găm đen bóng và lạnh lẽo, một chút ánh đỏ lóe lên trong đó, điên cuồng như thể sắp có người phải đổ máu.
Tờ giấy trắng bay lên không trung, con dao găm chuẩn xác xuyên qua trung tâm tờ giấy, “Vèo” một tiếng, đâm thẳng vào bức tường phía trước.
Bằng mọi cách, cậu sẽ khiến người đó mở miệng nói ra sự thật.
Vốn dĩ Hứa Minh Uyên còn định tối nay đi dạo một vòng quanh thị trấn, nhưng bây giờ cậu đã thay đổi ý định, chuyện thú vị hơn sắp tới.
Cậu rút con dao găm khỏi tường, ném tờ giấy vào thùng rác, dị thường chờ mong nói: “Đừng để tôi phải chờ quá lâu, tốt nhất là trước sáng mai.”
Đáng tiếc rằng, Hứa Minh Uyên chú định không đợi được người kia. Cậu thức trắng đêm chờ đợi đến sáng sớm, nhưng vẫn không có ai đến gõ cửa.
Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, cậu như một con quái vật ẩn mình trong bóng tối, điên cuồng và đáng sợ, không thể chạm vào ánh sáng. Khi mặt trời dần dần lên cao, sự giận dữ trong ánh mắt cũng dần tan biến, cảm xúc mãnh liệt mênh mông cũng nhanh chóng cạn kiệt.
“Giúp tôi làm thịt anh ta.” Tia cảm xúc cuối cùng biến mất, cậu phẫn nộ nói.
Khi ánh sáng tràn ngập trong căn phòng nhỏ, biển rộng khô cạn trở thành hoang mạc, đôi mắt Hứa Minh Uyên không còn chút gợn sóng, cậu bình tĩnh đá[: “Pháp luật quy định không thể tùy tiện gϊếŧ người.”
Thể chất của dị năng giả vượt xa người thường, một đêm không ngủ cũng không gây ra bất kỳ vấn đề gì. Thấy thời gian còn khá sớm, Hứa Minh Uyên mở máy tính lên, truy cập vào trang web chính thức của Cục Quản lý và tổng kết lại sự việc của ngày hôm qua.
Theo lý mà nói, nhiệm vụ vừa mới bắt đầu không cần viết báo cáo nộp lên, vậy nên cậu gửi báo cáo trực tiếp qua WeChat cho Bối Sầm Yên. Cậu viết rất tỉ mỉ, gần như không bỏ sót bất kỳ chi tiết hay suy đoán nào, và cuối cùng kết luận bằng bảy chữ —— tạm thời chưa có phát hiện mới.
Khoảng tầm chín giờ sáng, đoạn tin nhắn siêu dài kia được gửi đi. Bởi vì Bối Sầm Yên không thích xem di động và cũng không thích làm thêm giờ, nên cơ bản đến chín giờ cô ấy mới hồi âm.
Không đợi cậu tắt máy tính, Bối Sầm Yên đã gửi đến một tin nhắn ngắn gọn:
【Lần sau để buổi tối viết, cậu viết quá nhiều chuyện vô nghĩa.】
Hứa Minh Uyên tắt máy tính xong, dùng di động trả lời lại: 【Đã biết, tổ trưởng.】
Không hề có chút cảm xúc dao động nào, ngay cả biểu tượng cảm xúc hay chữ nghĩa thừa thãi cũng không có.
Khung thoại của Bối Sầm Yên vẫn luôn hiện lên thông báo cho thấy đối phương đang đánh chữ. Khi Hứa Minh Uyên xuống đến tầng một, thấy mọi người đã bắt đầu chuẩn bị công tác cho đoàn phim, thì mới nghe thấy âm thanh thông báo từ di động.
Mở ra xem, chỉ có sáu dấu chấm, như thể đã xóa xóa sửa sửa rất nhiều lần mới nhấn nút gửi.
Kinh nghiệm nhắn tin nói chuyện phiếm với tổ trưởng cho Hứa Minh Uyên của ban ngày biết không cần phải trả lời những tin nhắn kiểu như vậy, vì thế cậu tắt màn hình di động, nhìn về phía Tiết Văn đang đứng ở một góc sân, hỏi: “Bên đó có chuyện gì vậy?”
Cổng chính của nhà nghỉ vẫn mở tung như thường lệ, nhưng lần này lại đông nghịt người, thanh niên nam nữ xếp thành một hàng dài, họ cãi cọ ồn ào, một số người còn giơ điện thoại, trên mặt hiện rõ sự mong chờ.
Lối đi phía tây bị rào chắn lại vào hôm qua cũng đã được mở ra, có không ít người bưng bê đồ vật đi qua đi lại.
Tiết Văn vừa nhìn thấy người đang hỏi chuyện là Hứa Minh Uyên liền không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Rốt cuộc thì tối qua cậu ta mới vừa "hố" người ta một trận, mà điều đáng nói hơn là, diễn viên kia cả đêm cũng chưa tới.
Nếu hỏi Tiết Văn tại sao lại biết cả đêm không có ai đến, thì bởi vì cậu ta cũng không yên tâm mà đợi suốt đêm. Nhưng cậu ta thật sự không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt lạnh nhạt kia của Hứa Minh Uyên, cậu ta trả lời thẳng thắn: "Họ đang hóa trang."
"Họ đều ở đó." Cậu ta chỉ vào căn phòng phía nam, "Sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, lại còn toàn là những ngôi sao lớn, chắc chắn có cả đám người vừa xếp hàng vừa vây xem."
"Còn cậu?" Hứa Minh Uyên hỏi.
Cậu biết "ngôi sao" là một thuật ngữ mang tính công chúng, đại diện cho lưu lượng và nhiệt độ, hầu hết mọi người khi nhìn thấy các ngôi sao đều sẽ tò mò, huống hồ khi có nhiều ngôi sao xuất hiện cùng lúc.
"Tôi không có hứng thú, ngôi sao suy cho cùng cũng chỉ là con người thôi." Tiết Văn nói.
Cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi, ngũ quan đoan chính, nhưng khi đứng cạnh những nam thanh nữ tú được chọn lọc kỹ lưỡng thì trông khá mờ nhạt. Nhưng cậu ta lại rất xuất sắc theo cách riêng của mình, khi những người khác hào hứng, phấn khích, chạy theo thần tượng, cậu ta lại đứng trong một góc, lặng lẽ quan sát và thản nhiên nói rằng mình không có hứng thú, như thể cố ý hành xử khác đi để thu hút sự chú ý.
Nhưng Hứa Minh Uyên biết Tiết Văn không phải người như vậy. Chỉ nghe cậu ta tiếp tục nói: “Ngôi sao thích gì, ghét gì, những gì chúng ta thấy trên màn ảnh hầu hết đều là giả. Đó là điều họ muốn chúng ta tin, chứ không phải là những gì chúng ta thực sự biết về họ. Nói thẳng ra, gương mặt xinh đẹp của họ cũng chỉ là một phần của cuộc trình diễn, nhờ ánh đèn, sân khấu và sự quảng bá mà rực rỡ lên. Ai mà biết được đằng sau đó, dưới lớp da kia là hương thơm, mùi hôi hay điều gì khác, thậm chí họ còn giấu kỹ hơn người thường nữa.”
Thay vì thờ ơ, Tiết Văn có vẻ như còn khá chán ghét những diễn viên kia. Cậu ta không thích từ "ngôi sao", nói chính xác hơn là đại bộ phận quần thể đại diện cho từ này.
“Vậy tại sao cậu lại đồng ý để họ đến nhà mình?” Hứa Minh Uyên hỏi.
Hứa Minh Uyên biết, đối với những gì không thích, người ta sẽ cố gắng tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể. Vậy nếu Tiết Văn đã chán ghét các minh tinh, tại sao lại đồng ý cho họ ở nhà mình và còn cho phép quay phim tại đây?
Tiết Văn có chút khó hiểu, nhìn Hứa Minh Uyên và hỏi ngược lại: “Anh có thể từ chối tiền được không?”
Hứa Minh Uyên không quá hiểu câu hỏi của Tiết Văn, hoặc có thể là do cậu không có khái niệm yêu thích hay ham muốn liên quan đến tiền. Cậu chỉ biết đó là thứ thiết yếu trong cuộc sống, hơn nữa cậu cũng không thiếu tiền.
“Chán ghét hay thích thì cũng vậy thôi, không ai từ chối tiền cả.” Tiết Văn tự giễu nói, “Hiện thực không phải là tiểu thuyết ngôn tình gì cả. Nếu ai đó nói từ chối tiền thì đơn giản là vì tiền không đủ nhiều mà thôi.”
“A ——” Tiết Văn ngáp dài, “Tôi thức trắng đêm, giờ phải đi ngủ bù đây, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Không có.” Hứa Minh Uyên trả lời.
Hôm nay cậu không định đi đâu cả, chỉ ở lại nhà nghỉ để quan sát đoàn làm phim xem có điều gì khả nghi hay không.
"Vậy được, tôi về ngủ đây." Tiết Văn là người bình thường, một đêm không ngủ khiến cậu ta không chịu nổi, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt đạm mạc của Hứa Minh Uyên.
Vừa về phòng đóng cửa phòng không được bao lâu, một ông lão cầm loa đi ra từ lối đi nhỏ phía tây. Thấy một đám đông tụ tập ở đó, ông ấy mở loa lên hô: "Ai có việc gì thì làm việc đó đi, đặc biệt là các diễn viên quần chúng, đừng đứng tụ tập một chỗ nữa. Xếp thành một hàng ngay ngắn ở cửa để chờ đến lượt."
Tiếng loa khá lớn, khiến không ít thanh niên phải tiếc nuối mà cất điện thoại, lặng lẽ xếp hàng chờ đến lượt trang điểm với vẻ mặt thất vọng.
Hàng người dài vừa hay chắn ngang trước mặt Hứa Minh Uyên. Mọi người lại chỉ chú ý đến những ngôi sao đang trang điểm nên không ai để ý đến cậu đang đứng trong một góc
Ông lão dùng loa đuổi người có dáng người khá gầy, mặc một chiếc áo khoác xám kiểu quân đội, tóc đã hoa râm nhưng sắc mặt hồng hào, trông rất khỏe mạnh và đầy sức sống. Đó chính là đạo diễn phim – Phùng Chí Hoành.
Phùng Chí Hoành nhìn thấy sân đã bắt đầu trống bớt, liền hét lớn về phía các phòng trang điểm phía nam: "Xong chưa, nhanh lên nào!"
Vừa dứt lời, cửa phòng trang điểm mở ra. Có ba phòng hóa trang, người bên trong cũng lần lượt bước ra.
Người đầu tiên bước ra là Uông Vũ Hàng. Anh ta đội một bộ tóc giả màu đen, được chỉnh sửa rất hoàn hảo, không có vẻ gì là kỳ quặc và vừa đủ để che đi mái tóc bạc của anh ta. Khuyên tai bạc đã được tháo xuống, anh ta thay sang trang phục áo sơ mi kẻ ca rô và quần jean. Gương mặt cũng đã được trang điểm thêm một chút để tôn lên các đường nét.
Anh ta đứng trước cửa phòng hóa trang với vẻ nghiêm túc, gương mặt toát lên vẻ chín chắn, như thể đã trải qua sự lắng đọng của thời gian, vừa trầm ổn vừa điển trai. Phong cách ăn mặc khiến anh ta có thêm chút vẻ hoài cổ và bản khắc, phác họa hoàn hảo hình tượng một cảnh sát từ thị trấn nhỏ bước vào thành phố lớn.
"Đạo diễn Phùng, thế nào?" Uông Vũ Hàng đút tay vào túi, cười hỏi.
Nụ cười đó làm mất đi cảm giác trầm ổn, khiến trang phục trên người anh ta dường như cũng trở nên không phù hợp.
"Rất tốt." Đạo diễn Phùng đáp, sau đó bổ sung, "Nhớ đừng cười như vậy khi đang quay phim."
"Được, đạo diễn cứ yên tâm." Uông Vũ Hàng nói.
Người thứ hai bước ra là một nữ diễn viên trẻ tuyến một, tên là Tưởng Hân Văn.
Cô ấy tết tóc thành hai bím tóc nhỏ buông xuống trước ngực, mặc một chiếc váy liền thân đơn sắc. Với khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to, miệng nhỏ như trái anh đào, khóe miệng luôn giữ nụ cười. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô ấy, làm nụ cười càng rạng rỡ và tươi tắn hơn, cả người toát lên vẻ đẹp thuần khiết và tĩnh lặng, như thể nhân vật trong tiểu thuyết bước ra đời thực.
Đạo diễn Phùng dường như không quá hài lòng, đôi mày hơi nhíu lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cười lớn hơn một chút, miệng mở rộng ra, không cần diễn như thể đang đứng trên sân khấu, hạ thấp cái giá xuống, thả lỏng một chút.”
Tưởng Hân Văn lại cười thêm lần nữa. Rõ ràng biểu cảm của cô ấy không thay đổi nhiều, nhưng cảm giác toát ra lại rất khác, thêm phần chân thực hơn.
“Được, cứ như vậy,” Đạo diễn Phùng nói.
“Cuối cùng cũng xong. Trời lạnh quá, suýt nữa thì đông cứng,” Tưởng Hân Văn rùng mình, rồi quay vào phòng hô lớn: “Tiểu Đào, lấy giúp chị cái áo khoác!”
“Của chị đây, chị Tưởng!” Một nữ sinh cầm áo khoác chạy ra, đắp lên vai Tưởng Hân Văn. Cô gái này có chút tàn nhang tên mặt, ngoại hình bình thường nhưng vóc dáng khá cao, đứng giữa Uông Vũ Hàng và Tưởng Hân Văn vừa khéo khá cân đối.
Căn phòng thứ ba là nơi mất nhiều thời gian nhất. Không ai ngờ khi cửa mở, người bước ra lại là Giang Nguyên. Hình tượng của cậu ta không khác mấy so với ngày hôm qua, vẫn giữ vẻ lai tây với phong cách quần áo giản dị, thoải mái.
Tạo hình thì không có vấn đề, nhưng việc cậu ta tốn quá nhiều thời gian khiến đạo diễn Phùng nhìn hàng dài diễn viên quần chúng mà bực bội, táo bạo chất vấn: “Sao lâu như vậy mà chỉ mới chuẩn bị xong cho một người?”
“Xin lỗi, đạo diễn Phùng.” Chuyên viên trang điểm từ trong bước ra, khó xử nói: “Sáng nay khi cậu ấy đến thì mặt bị sưng rất nặng, đặc biệt là miệng và mắt. Tôi đã tốn khá nhiều thời gian để giảm sưng cho cậu ấy.”
Giang Nguyên cũng cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi... thật ngại quá.”
Cậu ta không lên tiếng thì không sao, vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn của cậu ta càng khiến đạo diễn Phùng tức giận hơn. Ai mà nghĩ rằng có người có thể ăn cay đến mức khiến giọng nói bị khàn thành ra như vậy? Đạo diễn Phùng không thèm che giấu sự tức giận vì việc quay phim bị chậm trễ, nghiêm khắc cảnh cáo: “Nếu ban đêm còn dám đi ra ngoài lêu lổng thì cút về nhà đi!”
Mắng xong, ông ấy lại phân phó: “Nhanh chân lên, cả ba người cùng trang điểm một lúc, khi nào xong rồi thì bắt đầu quay.”
Đội ngũ diễn viên quần chúng cuối cùng cũng tiếp tục di chuyển. Khi hàng người đi ngang qua Giang Nguyên, cậu ta dường như nghe thấy những lời trách móc và chế giễu từ bọn họ.
Giang Nguyên chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến vậy, lại còn trước mặt một đạo diễn lớn như thế. Nếu giấc mơ trở thành ngôi sao của cậu ta bị hủy hoại vì chuyện này, cậu ta sẽ phải làm gì bây giờ?
Rõ ràng chuyện này không phải lỗi của cậu ta, tất cả đều do người khác gây ra. Càng nghĩ, Giang Nguyên càng cảm thấy ấm ức, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh nhạt của Hứa Minh Uyên. Từ khi lớn lên, chưa có ai đối xử tệ với cậu ta như vậy.
Có người bên cạnh gọi Giang Nguyên, nhưng vì đang tức giận nên cậu ta không để ý. Bị ai đó chạm nhẹ một cái, cậu ta mới ngẩng đầu lên và tình cờ nhìn thấy Hứa Minh Uyên đang đứng ở góc.
Cơn tức giận và ủy khuất trong lòng như tìm được chỗ trút, Giang Nguyên mất kiểm soát mà hét lớn: "Tại sao cậu còn ở đây?"
Giọng nói của cậu ta không lớn, nhưng vì đạo diễn Phùng vừa cảnh cáo mọi người nên xung quanh hầu như không ai nói chuyện. Trong khoảnh khắc, gần như tất cả ánh mắt đều dồn về góc nơi Hứa Minh Uyên đứng, kể cả đạo diễn Phùng.
Khi họ nhìn thấy Hứa Minh Uyên, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên trước ngoại hình xuất sắc của cậu. Đạo diễn Phùng là một người nóng tính cũng bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn, ngập ngừng hỏi: “Cậu nhóc, cậu là chủ nhân của tòa nhà này sao?”