Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn

Chương 25: Ai sai sử ngươi đến đây?

Trương Hòa nhàn nhạt đáp: “Người này dám tìm đến cửa, có thể thấy bên Thẩm ngự sử kia đã bị bọn họ đả thông khớp xương.”

Hứa Chư có phần kinh ngạc.

Trương Hòa tiếp: “Cứ xem đi, một hồi nữa sẽ có kịch hay.”

Chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng “Vút”, mũi tên nhọn từ trong tay Cố Thanh Huyền bay ra, xuyên qua quả đào trên đầu Tần Hoài Mẫn, mạnh mẽ đâm vào cái bia, trúng ngay hồng tâm!

Hứa Chư vỗ tay reo hò.

Trương Hòa khen ngợi: “Lang quân, tiễn pháp tuyệt lắm!”

Cố Thanh Huyền cũng hài lòng với kỹ năng bắn cung của mình. Nhưng nhìn sang Tần Hoài Mẫn, hắn đã sợ đến mức không còn nhẹ nhàng, thân thể to béo như bông ngã lăn ra đất, đầu gối quần đã thấm ướt, tiểu trong quần.

Hứa Chư vội vã tiến lên xem tình hình.

Một lúc lâu sau, Tần Hoài Mẫn mới lấy lại được tinh thần, mặt mày trắng bệch, gượng cười hỏi: “Tần mỗ…… có thể gặp tiểu hầu gia được không?”

Hứa Chư ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ, nhíu mày nói: “Bộ dáng này của ngươi không thể được, mất mặt lắm.”

Tần Hoài Mẫn xấu hổ không thôi.

Hứa Chư ghét bỏ nói: “Thôi, về trước đổi bộ đồ khác đi.” Lại nói, “Lang quân vừa rồi hoạt động cũng ra một thân mồ hôi, muốn tắm gội thay quần áo, tốt nhất động tác của ngươi nhanh lên.”

Được hắn chỉ điểm, Tần Hoài Mẫn cảm kích vô cùng, vừa lăn lộn vừa bò đi thu dọn lại bản thân.

Cố Thanh Huyền vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo xanh đen chỉnh tề. Thường ngày, hắn thiên vị những ống tay áo bó, tạo thuận lợi cho việc hành sự, càng thêm tôn lên vẻ xuất sắc.

Khi hắn đã mặc xong, Trịnh thị tiến đến bên hắn, định nói về chuyện thương buôn muối tặng mã kỹ. Cố Thanh Huyền không có gì phản ứng.

Trịnh thị do dự, ấp a ấp úng nói: “Lang quân không biết chứ, hai vị nữ lang kia có lai lịch rất đặc biệt.”

Cố Thanh Huyền nhướn mày: “Lai lịch gì?”

Trịnh thị nghiêm mặt, trầm ngâm một hồi mới đáp: “Nô tỳ thấy các nàng có dung mạo rất giống một người.”

Cố Thanh Huyền nhíu mày: “Giống ai?”

Trịnh thị im lặng hồi lâu, cuối cùng mới dám nói: “Giống Tiết tiểu nương tử.”

Cố Thanh Huyền ngẩn ra, một thương nhân buôn muối nhỏ ở Thường Châu lại có thể biết rõ tình hình hầu phủ, rõ ràng là từ bên Kinh Thành đã sớm truyền ra tin tức của hắn.

Hừm, chuyện này thú vị rồi đây.

Thấy hắn trầm tư không nói, Trịnh thị lo lắng hỏi: “Lang quân định xử lý như thế nào?”

Cố Thanh Huyền không đáp.

Chốc lát sau, Trương Hòa trở lại, nói rằng Tần Hoài Mẫn đang đợi ở sảnh ngoài.

Cố Thanh Huyền đáp một tiếng “Ừm”, rồi để Hứa Chư dẫn đường đi ra sảnh ngoài.

Thấy đôi chủ tớ này đến đây, Tần Hoài Mẫn tất cung tất kính hành lễ, khom lưng uốn gối hô: “Tiểu hầu gia.”

Cố Thanh Huyền liếc nhìn hắn.

Sĩ nông công thương, thương nhân là cấp người thấp nhất, thậm chí hậu duệ của thương nhân còn không được phép tham gia khoa cử.

Cố tình bọn thương nhân buôn muối này không sợ chết, dám tự tiện tìm đến quan gia, có thể thấy rõ rằng sau lưng hắn có bóng cây cổ thụ che chở, đến thăm dò thực hư.

Cố Thanh Huyền ngồi xuống ghế thái sư, các tỳ nữ tiến lên phụng trà.

Tần Hoài Mẫn mang theo khuôn mặt xum xoe, trình lên lễ vật, gồm có Trường Bạch sơn, lộc nhung, huyết tổ yến, linh chi, trân châu Nam Hải cùng san hô đỏ.. Tất cả đều là vật phẩm sang quý hiếm có.

“Tiểu hầu gia từ kinh thành đến, đi đường xa như vậy chắc chắn sẽ rất mệt nhọc, ấy vậy mà vẫn nề hà vụ thương muối, ta thân là thương nhân buôn muối nho nhỏ, hôm nay đến xin phép kính tặng chút lễ mọn, mong tiểu hầu gia vui lòng nhận cho.”

Cố Thanh Huyền bưng chén trà lên, ánh mắt lướt qua Tần Hoài Mẫn.

Trong lòng Tần Hoài Mẫn lo lắng, không chắc tâm tư của người này, cảm thấy có chút sợ hãi.

Hứa Chư đem tất cả lễ vật trình lên trước mặt chủ tử, hộp gấm chứa lộc nhung phẩm chất rất tốt, hầu phủ không thiếu những thứ này.

Nhưng viên trân châu Nam Hải to kia thực sự hiếm có, màu sắc oánh nhuận trắng tinh, lớn hơn cả ngón cái.

Cố Thanh Huyền có phần hứng thú, cầm lấy viên trân châu lên nhẹ nhàng xoay tròn trong tay.

Hành động này khiến Tần Hoài Mẫn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị sợ đến mức tiểu trong quần, biết rằng tiểu tổ tông không phải người dễ dãi, hắn không dám chậm trễ.

Cố Thanh Huyền buông viên trân châu xuống, hỏi: “Ai sai sử ngươi đến đây?”

Tần Hoài Mẫn vội vàng đáp: “Không ai sai sử tiểu nhân, chỉ là thương nhân buôn muối tự phát đến bái phỏng tiểu hầu gia thôi.”

Cố Thanh Huyền không có hỏi nhiều, chỉ nói" Tâm ý của các ngươi, ta đã nhận.” Dừng một chút, “Thẩm ngự sử tới Thường Châu cùng với ta, thiết nghĩ không thể chậm trễ.”

Tần Hoài Mẫn gật đầu, “Tiểu hầu gia yên tâm, tiểu nhân hiểu, đã hiểu.”