Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn

Chương 19: Đến Vọng Nguyệt Sơn

Cố Thanh Huyền bưng chén trà lên, hắn nhậm chức Tuần muối Ngự Sử đến Thường Châu nhưng bỏ rơi nhiệm vụ, ngay cả Giám Viện cũng chưa đến quá hai lần, tất cả đều là Thẩm Chính Khôn đi làm.

Hiện tại cũng đúng là đang nhàn rỗi, liền đáp: “Vậy thì ở lại đó mấy ngày.”

Trịnh thị vui mừng nói: “Dạ, vậy ngày mai nô tỳ sẽ sắp xếp ngay.”

Ngay ngày hôm sau, Trịnh thị tìm Chu bà tử, hai người cùng bàn bạc về chuyện Vọng Nguyệt Sơn.

Chu bà tử lập tức sai người đến biệt viện, ở đây được một đôi phu thê quản lý, thường ngày không có ai qua lại, cần phải quét dọn, chọn mua đồ đạc mới.

Trịnh thị lựa chọn danh sách hạ nhân đi theo, khi hỏi ý Cố Thanh Huyền, hắn nhàn nhã từ ngẩng đầu lên, môi mỏng khẽ mở, nói: “Mang nhiều người đi, cho thêm phần náo nhiệt.”

Trịnh thị ngạc nhiên, bỗng phản ứng không kịp, vì hắn xưa nay không thích ầm ĩ.

Cố Thanh Huyền không nói thêm gì, lại cúi đầu xem đọc sách, Trịnh thị mơ màng lui xuống.

Nếu chủ tử đã nói nên mang nhiều người, nàng quyết định đưa cả Tây Viên, Đông Hương và Ngọc Như cùng đi, cũng chọn một bà tử thô sử, sau đó để Chu bà tử tự an bài.

Trong phủ, bọn nha hoàn năm nào cũng bị giam hãm trong không gian nhỏ hẹp, giờ tìm được cơ hội đến Vọng Nguyệt Sơn, Chu bà tử liền chọn vài nhị đẳng nha hoàn để tiếp khách.

Cháu gái Tư Anh tâm tính trẻ con, năn nỉ muốn đi, Chu bà tử liền đồng ý.

Tương Mai và Xuân Bình cũng không thể bỏ qua, còn Tô Mộ thì khỏi phải nói, Chu bà tử hiểu rõ, lần trước Hứa Chư đã đề bạt nàng, nên sẽ không tìm cách làm khó.

Cuối cùng, định ra mười lăm hạ nhân và một vài hộ vệ.

Sau khi bên biệt viện hạ nhân báo đã chuẩn bị xong, đoàn người mới xếp hàng rời khỏi thành.

Vọng Nguyệt Sơn nằm ở vùng ngoại ô, không xa Cố phủ lắm, ngồi xe ra khỏi thành chưa đến nửa canh giờ đã đến nơi. Xe ngựa Cố gia khí phái, theo hầu đông đảo, trên đường khiến nhiều người tò mò nhìn theo.

Thời tiết đẹp đẽ, đỗ quyên nở rực khắp núi đồi, khiến cho lưng chừng núi như một biển hoa hồng rực rỡ. Ra khỏi thành, bọn họ cũng nhìn thấy đông đảo dân chúng đến ngắm hoa.

Ven đường, cảnh xuân tươi đẹp, hoa dại nở rộ, bọn tỳ nữ ríu rít nói cười không ngớt.

Trong xe ngựa, Cố Thanh Huyền không cảm thấy ồn ào, khi nghe Hứa Chư trò chuyện cùng đám nô tủ, hắn lén lút mở quạt, khẽ vén bức màn nhìn ra ngoài.

Hai lần thăm dò mà chưa thấy ai, đến lần thứ ba, mặt đường gập ghềnh, xe ngựa xóc nảy làm hắn suýt chút nữa va vào tường.

Cố Thanh Huyền vội đỡ lấy xe, định thần lại.

Bên ngoài Tô Mộ cố ý lôi kéo làm quen với Hứa Chư, lại khéo léo kéo Tương Mai vào cuộc, thảo luận những chuyện thú vị trong kinh thành.

Nghe Hứa Chư huyên thuyên, Cố Thanh Huyền khinh thường lắc đầu, thầm nghĩ rằng tiểu tử này chỉ biết khoác lác, lừa gạt những tiểu cô nương nhỏ tuổi chưa từng trải.

Tựa hồ đối cái gì Tô Mộ cũng tò mò, liên tiếp đặt câu hỏi, lòng hiếu học dâng cao.

Điều này làm thỏa mãn lòng kiêu ngạo của Hứa Chư, hắn say mê thổi phồng, khiến Trịnh thị bật cười, trêu chọc: “Ban ngày ban mặt mà nói bừa bãi.”

Tô Mộ vội vàng hỏi: “Trịnh mụ mụ, vừa rồi Hứa tiểu lang quân nói có thật chăng?”

Trịnh thị vẫn giữ thái độ hòa nhã, đáp: “Đang dỗ ngươi đó.”

Tô Mộ bĩu môi, xung quanh mọi người liền cười bò, nàng lại hỏi: “Hứa tiểu lang quân còn nói người Hồ đến từ Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn như bức tường, làm da trắng như sữa, có phải là thật không?”

Đều là gia nô, tính ưu việt của Trịnh thị tại lúc này mới hiển hiện ra, nàng nâng cằm lên, kiên nhẫn nói: “Cao lớn là thật, nhưng sao có thể so sánh với tường được.”

Bỗng nhiên, mọi người hăng say bàn luận về những chuyện lạ lùng ở Kinh Thành, tiếng cười nói rộn rã.

Ở một bên, Chu bà tử lặng lẽ liếc nhìn Tô Mộ, thầm nghĩ tiểu cô nương này quả thật thông minh, biết cách lôi kéo, hôm nay Trịnh thị hẳn đã có ấn tượng tốt về nàng.

Khi mọi người đều chăm chú lắng nghe Trịnh thị, Tô Mộ lại lén lút nhìn sang Tương Mai, hướng ánh mắt ra khe cửa xe ngắm nhìn.

Đúng lúc ấy, Cố Thanh Huyền bên trong cũng từ bên trong trộm nhìm ra, ánh mắt hai người chạm nhau qua mành cửa, khiến hắn bất ngờ và không kịp trở tay.

Cố Thanh Huyền: “……”

Tô Mộ: “……”

Cố Thanh Huyền phản ứng cực tốc độ, nhanh chóng lùi về, ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, áp dụng đúng công thức chỉ cần ta không xấu hổ người khác liền sẽ không xấu hổ.

Bên ngoài Tô Mộ vội vàng quay đầu đi, cố ý tránh.

Trong xe ngựa Cố Thanh Huyền ngồi một hồi lâu, cảm thấy lỗ tai có chút nóng.