Đến nửa đêm, đúng lúc mọi nơi đang yên tĩnh, tiếng nhạc sôi động với nhịp điệu cực mạnh vang dội khắp biệt thự của Hứa Linh Âm, Bạch Nhã cũng đánh trống theo đó.
Hứa Linh Âm nằm trên sofa, ánh mắt lướt qua cánh cửa phòng của An Ích Thanh, chờ đợi phản ứng từ bên trong, Mộc Tình nói gì bên cạnh, nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe rõ.
May mắn là biệt thự nằm cách xa nhau không gây ồn cho hàng xóm.
Tiếng nhạc vang liên tục suốt một giờ đến nỗi sàn nhà rung chuyển, nhưng An Ích Thanh vẫn không có chút động tĩnh.
Hứa Linh Âm nghi ngờ bên trong không có ai, nếu không, lẽ ra cô ấy đã thấy người phụ nữ đó bước ra với gương mặt đầy tức giận rồi, Mộc Tình thì thầm vào tai cô ấy: "Có khi nào người kia bị điếc không?"
Hứa Linh Âm miễn cưỡng nghe rõ nhưng lại biết rằng kế hoạch của mình đã thất bại
Hứa Linh Âm cầm lấy một chai rượu, mở nắp, rồi tu một ngụm, rượu trôi xuống khiến dạ dày cô ấy như bị lửa đốt, cảm giác buồn nôn trỗi dậy, cô ấy đẩy Mộc Tình ra rồi loạng choạng chạy vào phòng tắm nôn hết mọi thứ ra.
Buổi tối đi làm về, Hứa Linh Âm đã gọi đồ ăn, khi mở nắp ra, thức ăn có mùi thơm, nhưng cô ấy chỉ muốn nôn, cô ấy không ăn được gì cả, vì dạ dày trống rỗng nên Hứa Linh Âm nôn ra toàn nước đắng, cơn buồn nôn vẫn không dứt.
Súc miệng xong, Mộc Tình đỡ cô ấy ra ngoài rồi chỉ tay vào tủ giữ nhiệt: "Tôi thấy trong đó có đồ ăn, cậu ăn chút đi, không ăn gì, dạ dày sẽ không chịu nổi đâu."
Đôi môi đỏ nở nụ cười đầy mỉa mai, Hứa Linh Âm nhìn chằm chằm Mộc Tinh: "Cậu đến nhầm chỗ rồi à?"
Mộc Tình thật sự nghĩ là mình có thể đến quản chuyện của cô ấy.
Nhận ra mình đã vượt quá giới hạn nên Mộc Tình vội xin lỗi.
Cô ấy ngồi lại bên cạnh Hứa Linh Âm.
Tiếng nhạc chấn động trời đất kéo dài đến 5 giờ sáng, cuối cùng cũng dừng lại.
Hứa Linh Âm gọi xe hộ tiễn bạn bè về, rồi ngã ra sofa ngủ say, mùi rượu lan tỏa, hơn một giờ vẫn chưa tan.
Đến 6 giờ 30, đồng hồ sinh học của An Ích Thanh gọi cô thức dậy, cô mở mắt trong cơn mơ màng, chiếc giường này mềm mại như mây, ngủ cực kỳ thoải mái.
Đêm qua có tiếng động lờ mờ nhưng chăn ấm quá, cô không để ý rồi ngủ tiếp
Ngủ một giấc thật sâu rồi thức dậy, tinh thần thoải mái, cô vươn vai, rời giường rửa mặt sau đó chuẩn bị làm bữa sáng, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Đèn cảm ứng bật sáng chiếu lên những lon nước đầy khắp phòng khách, giữa bàn trà và kệ TV, đặt một chiếc máy tính, bên cạnh là một bộ thiết bị gì đấy.
An Ích Thanh chưa bao giờ đến quán bar, nhưng cô nhận ra thứ này là để chơi DJ, tiếng ồn đêm qua là đang chơi DJ à?
An Ích Thanh liếc nhìn qua sofa nơi Hứa Linh Âm đang nằm, khi cô ấy ngủ thì không còn vẻ kiêu ngạo, cũng không cáu kỉnh nữa.
Mái tóc dài màu đỏ rượu rơi xuống sofa, che khuất nửa gương mặt, không biết do cơ thể không thoải mái hay mơ thấy điều gì xấu mà cô ấy nhíu mày, sau khi nhìn kỹ, An Ích Thanh cũng nhíu mày theo.
Váy của người nằm trên Sofa đã bị kéo lên trên đầu gối, cặp chân trần lộ ra ngoài, váy của Hứa Linh Âm rất mỏng lại còn không đắp chăn, dù có bật sưởi thì nhiệt độ cũng không đủ ấm, cô ấy co chân lại, cuộn tròn người trong góc sofa nhưng lại ngủ rất say.
Tự gây rắc rối cho mình trước, đây là cách đại tiểu thư đuổi người đi sao?
Dụ Tư Nhu đúng là đã làm đúng khi tìm người ở ghép.
An Ích Thanh liếc mắt nhìn người kia rồi quay về phòng lấy một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cô ấy, sau khi chắc chắn rằng Hứa Linh Âm đã ấm áp, An Ích Thanh dọn dẹp tàn cuộc.
Lon nước có thể phát ra tiếng động nên cô làm rất cẩn thận, cố gắng không đánh thức Hứa Linh Âm, sáng sớm dọn dẹp nên An Ích Thanh cảm thấy rất tỉnh táo, rửa tay sạch sẽ rồi chuẩn bị làm bữa sáng.