Sau Khi Sống Chung Với Tổng Tài Điên Mỹ

Chương 4

Cô vào phòng lấy hợp đồng thuê nhà vừa ký vài ngày trước rồi đưa cho Hứa Linh Âm: "Xin chào, đây là hợp đồng thuê nhà, tôi tạm thời chưa có ý định dọn đi."

Ánh mắt của Hứa Linh Âm quét qua, rồi trở nên sắc bén vô cùng, như thể giây tiếp theo cô ấy sẽ ném chai bia về phía An Ích Thanh vậy.

An Ích Thanh quan sát kỹ từng hành động của đối phương, cô không dám lơ là.

Cạch, lon bia chạm vào mặt bàn, Hứa Linh Âm nhận lấy hợp đồng rồi mở ra sau đó lướt nhanh qua.

Đúng là cô đã nghĩ quá, An Ích Thanh âm thầm tự trách rồi quay lại nhìn người đối diện.

Ánh mắt kia dừng lại ở một điểm nào đó một lúc, khóe môi Hứa Linh Âm nở nụ cười, cô ấy ném hợp đồng lên bàn tròn nhỏ rồi quay đầu hỏi: "Một tuần hả?"

Giọng điệu của Hứa Linh Âm mang đầy vẻ chờ xem kịch vui, như thể đang nói rằng, trong tuần này, tôi xem cô chịu đựng thế nào.

An Ích Thanh không giỏi giao tiếp xã hội, dù trước mặt là một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta rung động, cô cũng không thể ở lại trò chuyện, huống chi, đối phương rõ ràng không ưa cô.

Hứa Linh Âm liệt kê một loạt các lệnh cấm, An Ích Thanh nghe xong thì lập tức quay về phòng.

Bên trong đầy đủ tiện nghi, cô không cần phải xuất hiện trước mặt người khác để tìm kiếm sự hiện diện nữa.

Căn phòng rất sạch sẽ, trang trí không phong phú như phòng khách, chỉ treo vài bức tranh phong cảnh, sắp xếp theo chiều ngang và dọc một cách ngẫu nhiên, màu sắc phối hợp rất hài hòa.

Cô nhìn vài lần rồi thầm nghĩ tiểu thư đó có tính tình hơi khó chịu, nhưng gu thẩm mỹ thì rất tuyệt.

Sắp xếp xong tất cả mọi thứ, cô ra ban công chụp một tấm ảnh và gửi cho Diệp Thiển Ca.

【Đã dọn vào ở】

Còn về người bạn cùng phòng khó chiều thì cô không nhắc đến một câu nào.

Sau khi nghỉ ngơi khoảng mười phút thì đã gần đến giờ ăn tối, An Ích Thanh không quên điều kiện thuê nhà ở đây: nấu ăn.

Cô mở thanh tìm kiếm rồi gõ một dòng: Dạ dày không tốt nên ăn gì?

Cô lướt qua thực đơn một chút rồi đứng dậy ra siêu thị mua nguyên liệu.

Khi đi ra, người trong phòng khách không thấy đâu nữa không biết đã rời đi hay đang ở trong phòng.

An Ích Thanh không thể gõ cửa, cấm lại gần phòng của đại tiểu thư là quy tắc bắt buộc, cô không có hứng thú giẫm lên cấm địa của người khác.

Cô nhắn tin cho Dụ Tư Nhu, hỏi có cần chuẩn bị bữa tối cho Hứa Linh Âm không, vừa đến siêu thị, cô nhận được hồi đáp.

【Tối nào cô ấy cũng ăn ở nhà】

【Cảm ơn nhé】

An Ích Thanh mua nguyên liệu cho bữa tối hôm nay và sáng mai rồi về nhà nấu ăn.

Căn bếp lớn khiến cô cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác như mình sắp thể hiện tài năng vậy, thậm chí cô đã tìm được góc máy quay phù hợp.

An Ích Thanh làm mọi việc rất nhanh nhẹn, đúng 6 giờ là bữa tối đã sẵn sàng, món ăn cho hai người được làm riêng biệt, đại tiểu thư chắc chắn không thích món của mình bị "đυ.ng chạm".

An Ích Thanh chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Dụ Tư Nhu, cô nhờ cô ấy gọi người ra ăn.

Đợi một lúc, đối phương trả lời.

[Không cần đợi cô ấy, cứ bỏ vào tủ giữ nhiệt, sau này cũng vậy nhé】

An Ích Thanh làm theo, để phòng đại tiểu thư không biết, cô lấy một mảnh giấy ghi chú, viết rõ món ăn trong ngày rồi dán lên bàn.

--

Hứa Linh Âm tức giận lao đến nhà bạn thân, đôi mắt hình hồ ly nheo lại, trừng mắt nhìn người đối diện.

Trông như một kẻ đến đòi nợ.

"A Âm, tớ vừa định gọi điện cho cậu thế mà cậu đã đến rồi, thật là trùng hợp."

Dụ Tư Nhu rót cho cô ấy một ly nước.

Nhìn Dụ Tư Nhu điềm tĩnh như vậy, Hứa Linh Âm lập tức xì hơi nằm phịch xuống sofa, trông như mất hết hy vọng sống: "Dụ Tư Nhu, cậu mau bảo cô ta cút đi, tôi nhìn mà bực mình."

"Không được đâu." Dụ Tư Nhu nói giọng nhẹ nhàng, nhưng lại rất kiên quyết: "Cậu còn muốn vào viện nữa à?"