Có thời gian, cô cũng muốn gặp mặt nữ chính dịu dàng và nhân hậu kia. Dù sao thì, cái hành tinh hoang vu nơi thi thể nguyên chủ bị vứt bỏ cũng là do cô ta vô tình đề cập với Kha Lãng Đế.
“Có nhiệm vụ nào không?”
Sau từng ấy năm đọc tiểu thuyết, không phải là không có ích. Hệ thống thường sẽ kèm theo các nhiệm vụ phiêu lưu kỳ quặc.
[Chúng tôi là hệ thống đàng hoàng, không có nhiệm vụ, chỉ có một yêu cầu nho nhỏ.]
Quân Y Lạc nhướn mày, ra hiệu cho hệ thống tiếp tục.
[Xin ký chủ hãy cải thiện và nâng cao điều kiện sống nơi đây trong phạm vi không gây nguy hiểm cho bản thân.]
Quân Y Lạc nghe xong, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Cô phất tay ra hiệu hệ thống lui xuống, sau đó bắt đầu quan sát phòng thí nghiệm quen thuộc này, không có nhiều khác biệt với trong ký ức của cô, chỉ có thêm hai cánh cửa, một trong số đó bị khóa, hiển thị trạng thái chưa mở.
Cô đi đến cánh cửa bên trái của phòng thí nghiệm và dừng lại. Ngay khi đẩy cửa mở ra, một không gian trồng trọt rộng lớn hiện ra trước mắt cô, một con sông nhỏ uốn lượn chạy dọc theo toàn bộ mảnh đất. Với tâm trạng vừa thấp thỏm vừa phấn khởi, cô bước vào vùng không gian trồng trọt mênh mông ấy.
Không gian trồng trọt đấy!
Đặc điểm mà hầu hết các nữ chính trong tiểu thuyết đều sở hữu, bảo không phấn khích là nói dối.
Đất đai dưới chân mềm xốp, phì nhiêu, làn gió nhẹ thoảng qua mang đến hương thơm mát lành.
Cô đi đến bờ sông, ngồi xuống, cảm nhận dòng nước trong vắt mát lạnh len lỏi qua kẽ tay mình, trong đầu bắt đầu lập kế hoạch sử dụng cho mảnh đất này.
Khi cô rời khỏi không gian và trở về phòng ngủ thì đã là nửa đêm.
…
Sáng hôm sau, Quân Y Lạc đang cố vật lộn với bữa sáng của mình, thực sự không ngờ đồ ăn trong thế giới này lại tệ đến vậy, còn không bằng một hộp cơm 10 tệ.
Khi cô đang cố ép bản thân nuốt xuống thì Thanh Nhuyễn từ bên ngoài bước vào.
“Điện hạ, tiểu thư Alice dẫn theo phu thú của cô ấy đến thăm.”
Đôi mắt Quân Y Lạc lóe lên một tia lạnh lẽo, người chị họ này thật sự không đợi nổi mà chạy đến "gửi lời hỏi thăm" rồi sao.
“Để họ chờ trong phòng khách.”
Sau khi Thanh Nhuyễn đi khỏi, cô cũng không còn tâm trạng ăn uống. Trong đầu nhớ lại diễn biến của đoạn này, rồi bước về phía phòng khách.
Quân Y Lạc bước vào phòng khách, liếc qua một cái, thấy Alice đang ngồi tao nhã trên sofa. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu hồng, chân váy thêu hoa tinh xảo, tóc búi cao và cột bằng dây cùng màu. Khuôn mặt xinh đẹp, trông dịu dàng đúng như dáng vẻ đó. Đằng sau cô ta đứng hai người đàn ông cao lớn, chắc là hai phu thú của cô ta.