Tài Liệu Quái Vật Của Seraphina

Chương 4: Câu chuyện về khu rừng của Vẹt Đêm

Vẹt Đêm (Nocturna Parrot).

Khu rừng cổ đại: Rừng Thì Thầm (Whisperwood Forest).

Khu rừng Whisperwood là một trong những nơi bí ẩn và xa xôi nhất của thế giới phép thuật. Đây là một cánh rừng cổ xưa, nơi từng tồn tại nhiều sinh vật huyền thoại nhưng đã biến mất theo dòng chảy thời gian.

Whisperwood được đặt tên vì những tiếng thì thầm văng vẳng trong gió, âm thanh mà người ta tin rằng đến từ những linh hồn cổ đại hoặc những sinh vật đang canh giữ bí mật của khu rừng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, khu rừng trở nên kỳ bí, ánh sáng bị nuốt chửng bởi bóng tối dày đặc và những âm thanh lạ lùng bắt đầu vang lên.

Trong rừng Thì Thầm, có một sinh vật đã gây kinh hoàng cho mọi người, Vẹt Đêm (Nocturna Parrot), một loài quái vật với sự xuất hiện kỳ lạ và khả năng ma thuật đáng sợ.

Vẹt Đêm là một sinh vật khổng lồ với hình dáng bên ngoài giống như loài vẹt khổng lồ, nhưng thay vì bộ lông rực rỡ, nó có bộ lông đen tuyền như màn đêm. Đôi mắt của nó là hai viên ngọc sáng rực, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, có khả năng xuyên thấu tâm trí và ký ức của những kẻ vô tình đối mặt. Đôi cánh lớn của Vẹt Đêm không chỉ giúp nó bay nhanh mà còn phát ra những âm thanh kỳ dị như tiếng thì thầm của hàng nghìn linh hồn, làm tê liệt tinh thần của kẻ thù. Mỏ của nó sắc nhọn, có thể phá vỡ cả những vật cứng như kim loại.

Khả năng:

Thao túng giấc mơ: Khi Vẹt Đêm cất giọng hát, những âm thanh này có khả năng tạo ra ảo giác, khiến con người rơi vào một trạng thái mộng mị không thể thoát ra. Những giấc mơ mà Vẹt Đêm tạo ra thường đầy ác mộng, làm cho nạn nhân không thể phân biệt giữa thực tại và hư ảo, khiến họ mất phương hướng hoặc rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Hút linh hồn: Vẹt Đêm có thể hút đi những ký ức hoặc linh hồn của nạn nhân bằng cách nhìn thẳng vào mắt họ. Linh hồn bị hút vào sẽ bị mắc kẹt trong những viên ngọc ở đôi mắt của Vẹt Đêm và trở thành một phần trong kho tàng ký ức mà nó sử dụng để điều khiển người khác.

Ngôn ngữ cổ đại: Sinh vật này có khả năng bắt chước và hiểu được bất kỳ ngôn ngữ nào, kể cả những ngôn ngữ cổ đại đã thất truyền từ lâu. Nó có thể sử dụng ngôn ngữ để gọi ra những linh hồn cổ đại hoặc thao túng phép thuật nguyên sơ.

Tàng hình trong bóng tối: Khi màn đêm buông xuống, Vẹt Đêm có thể hòa mình vào bóng tối, trở nên hoàn toàn vô hình, chỉ để lại những tiếng thì thầm đầy ma mị.

Truyền thuyết từng vùng đất về Vẹt Đêm.

Vùng núi Xám (Graycliff Mountains) :

Truyền thuyết ở vùng núi Graycliff kể rằng Vẹt Đêm từng là người canh giữ của một thành phố phù thủy cổ đại, nơi chứa đựng những kiến thức phép thuật cấm kỵ. Khi thành phố này sụp đổ trong một trận chiến khốc liệt, Vẹt Đêm đã bị lời nguyền biến thành sinh vật kỳ dị với nhiệm vụ bảo vệ tàn tích của thành phố đó. Mỗi khi có ai xâm nhập vào khu vực gần tàn tích, Vẹt Đêm xuất hiện và làm cho kẻ xâm nhập mất trí trong những cơn ác mộng vĩnh viễn.

Vùng đầm lầy Mộng Mị (Dreamswell Swamp) :

Ở vùng đầm lầy Dreamswell, người ta tin rằng Vẹt Đêm là hiện thân của những linh hồn bị lạc trong giấc mơ. Theo câu chuyện, những linh hồn này bị cuốn vào một cơn mộng mà họ không bao giờ tỉnh dậy và Vẹt Đêm là kẻ đã dẫn dắt họ vào trạng thái đó.

Tương truyền rằng, bất kỳ ai nghe được tiếng hát của Vẹt Đêm khi đi qua Dreamswell sẽ không bao giờ trở lại, linh hồn của họ sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong thế giới giấc mơ.

Thành phố cổ Duskharrow:

Ở thành phố cổ Duskharrow, người dân kể lại rằng Vẹt Đêm là sinh vật bảo vệ những bí mật phép thuật bị lãng quên. Trước đây, các phù thủy nơi đây đã tạo ra một kho tàng phép thuật vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng nguy hiểm. Để giữ an toàn cho những kiến thức này, họ triệu hồi Vẹt Đêm để làm người canh giữ, nó đã duy trì nhiệm vụ đó trong hàng thế kỷ. Mỗi khi có ai đó tìm cách tiếp cận kho báu, họ sẽ bị Vẹt Đêm cuốn vào những giấc mơ không lối thoát.

Thảo nguyên Huyền Diệu (Mystic Plains) :

Truyền thuyết ở vùng thảo nguyên Mystic Plains kể rằng Vẹt Đêm từng là một sinh vật tinh khôi, là biểu tượng của trí tuệ và kiến thức. Nhưng khi bị một vị phù thủy hắc ám nguyền rủa, nó trở thành một sinh vật bóng tối, chuyên săn lùng những người sở hữu kiến thức sâu sắc nhất. Người ta nói rằng Vẹt Đêm đến thăm những học giả xuất sắc vào ban đêm và nếu họ không thể vượt qua thử thách về trí tuệ của nó, họ sẽ bị biến mất khỏi thế giới thực và chìm sâu vào một thế giới ác mộng.

Vẹt Đêm tượng trưng cho sức mạnh của tri thức bị thất lạc và sự nguy hiểm của việc quá đắm chìm vào giấc mơ và ký ức. Nó không chỉ là một sinh vật săn mồi, mà còn là một biểu tượng của nỗi sợ hãi đối với những điều bí ẩn chưa được khám phá. Những phù thủy và pháp sư mạnh mẽ nhất đều phải dè chừng Vẹt Đêm, vì nó không chỉ tấn công thể xác mà còn tác động trực tiếp đến tâm trí và linh hồn.

Sự hiện diện của Vẹt Đêm trong rừng Thì Thầm đã biến khu rừng này thành một nơi đầy nguy hiểm và huyền bí. Người ta nói rằng, chỉ những người có ý chí mạnh mẽ và tinh thần không thể lay chuyển mới có thể thoát khỏi những giấc mơ mà Vẹt Đêm tạo ra.

Những ai muốn tìm kiếm kiến thức hoặc kho báu trong Whisperwood phải đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất của thế giới huyền bí: Vượt qua những cơn ác mộng không có lối thoát và đối đầu với Vẹt Đêm.

* * *

Seraphina bước vào rừng Thì Thầm (Whisperwood Forest) một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực. Ánh sáng yếu dần, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi. Với một chiếc áo choàng lấp lánh, cô khoác trên vai, cùng những quyển sách dày cộm được buộc chặt bên hông, Seraphina tiến sâu vào khu rừng với sự tự tin của một phù thủy đã từng đối đầu với nhiều sinh vật huyền thoại.

Mục tiêu của cô không hề nhỏ. Seraphina đã nghe nói về Vẹt Đêm, một sinh vật cổ xưa, nổi tiếng với khả năng thao túng giấc mơ và gây ám ảnh cho bất kỳ ai xâm phạm vào lãnh địa của nó. Cô đến Whisperwood không phải vì tò mò, mà vì mong muốn tìm hiểu sinh vật này, thêm một trang mới vào bộ sưu tập tư liệu về những sinh vật hiếm gặp của mình.

Khi cô bước sâu vào rừng, những tiếng thì thầm dần hiện hữu xung quanh, dường như từ khắp mọi hướng. Những làn gió nhẹ qua những tán cây vang lên như những giọng nói của quá khứ, nhưng Seraphina biết đó không chỉ là ảo giác. Đêm buông xuống nhanh hơn cô dự tính, và bóng tối nhanh chóng bao phủ. Từ trên cao, những ánh mắt lạnh lẽo bắt đầu dõi theo cô, Vẹt Đêm đã cảm nhận được sự hiện diện của cô trong rừng.

Seraphina dừng lại bên một gốc cây cổ thụ khổng lồ, mở quyển sách của mình và đọc một câu chú nhỏ. Ngay lập tức, ánh sáng từ chiếc đèn ma thuật nhỏ trong tay cô sáng lên, nhưng nó không đủ để xuyên qua bóng tối dày đặc đang bao phủ khu rừng. Bất ngờ, từ trong bóng tối, những tiếng thì thầm lớn dần, một tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, tiếng hát của Vẹt Đêm.

Seraphina biết rằng cô đang bị kéo vào một thế giới giấc mơ. Nhưng thay vì hoảng loạn, cô mỉm cười. Đây chính là điều cô mong đợi.

"Vẹt Đêm." Cô thì thầm: "Ta biết ngươi ở đây. Hãy hiện ra đi, chúng ta có thể trò chuyện."

Bóng tối rung chuyển, từ trên cao, Vẹt Đêm xuất hiện, đôi cánh khổng lồ của nó lấp đầy bầu trời đêm. Đôi mắt sáng rực của nó chiếu thẳng vào Seraphina, như muốn xuyên thấu tâm trí cô, nhưng cô không sợ.

"Ngươi là phù thủy." Giọng nói của Vẹt Đêm vang lên trong tâm trí cô, không cần lời, chỉ là một dòng suy nghĩ mạnh mẽ.

"Đúng vậy." Cô đáp, đôi mắt vẫn bình tĩnh đối mặt với ánh sáng từ đôi mắt của Vẹt Đêm:

"Ta đã đến đây để tìm hiểu ngươi. Truyền thuyết nói rằng ngươi có thể tạo ra những giấc mơ vô tận, khiến mọi kẻ địch lạc lối mãi mãi. Nhưng ta đến đây không phải để đối đầu, mà để học hỏi."

Vẹt Đêm không phản ứng ngay lập tức, chỉ im lặng lượn vòng quanh cô, đôi cánh tạo nên những làn gió lạnh buốt: "Ngươi không sợ ta sao?"

Nó hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn.

Seraphina mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự hiểu biết sâu sắc: "Ta đã gặp nhiều sinh vật mạnh mẽ hơn ngươi. Sợ hãi không giúp ích được gì trong cuộc hành trình của ta."

Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, Seraphina cảm thấy mình bị kéo vào một giấc mơ. Cảnh vật xung quanh thay đổi, khu rừng biến mất, thay vào đó là một cảnh quan kỳ lạ với những tòa tháp đá cao chót vót và mặt đất rực sáng dưới ánh trăng. Nhưng thay vì hoảng sợ, Seraphina giữ vững tâm trí, bước đi trong giấc mơ mà Vẹt Đêm tạo ra. Cô hiểu rằng sinh vật này đang thử thách cô, muốn biết liệu cô có thể tự mình vượt qua giấc mơ do nó tạo ra hay không.

"Ngươi nghĩ ta sẽ lạc lối trong giấc mơ của ngươi sao? Ta đã học cách làm chủ giấc mơ từ khi còn nhỏ."

Vẹt Đêm bất ngờ đáp xuống trước mặt cô, đôi mắt sáng rực càng thêm rực rỡ: "Ngươi khác với những kẻ khác. Không giống như họ, ngươi không sợ những giấc mơ của mình."

Seraphina gật đầu: "Giấc mơ chỉ là một phần của thực tại. Ta hiểu sức mạnh của ngươi, nhưng cũng hiểu rằng nó không thể kiểm soát được người có đủ sức mạnh để làm chủ tâm trí mình."

Vẹt Đêm im lặng một lúc, rồi từ từ thu đôi cánh lại: "Ngươi có thể rời khỏi đây, phủ thủy. Ngươi đã chứng tỏ rằng mình xứng đáng. Nhưng hãy nhớ rằng, giấc mơ của ta không phải ai cũng có thể vượt qua."

Seraphina cúi đầu nhẹ, như một dấu hiệu tôn trọng: "Ta sẽ ghi lại cuộc gặp gỡ này vào tư liệu của mình. Ngươi là một sinh vật hiếm có, Vẹt Đêm. Ta mong một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại nhau, nhưng không phải dưới hình thức đối đầu."

Với những lời đó, bóng tối tan biến, Seraphina trở lại khu rừng Whisperwood, nơi cô đứng ban đầu. Tiếng thì thầm của khu rừng vẫn vang lên, nhưng lần này chúng không còn đáng sợ nữa, mà giống như một lời chào tạm biệt.

Seraphina quay người bước ra khỏi rừng, một lần nữa chứng minh rằng, dù đối đầu với những sinh vật huyền bí mạnh mẽ nhất, cô vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh và hiểu biết của mình. Vẹt Đêm có thể thao túng giấc mơ, nhưng Seraphina là người đã làm chủ được giấc mơ của mình đó là sức mạnh thực sự.

* * *

Seraphina nhấp một ngụm trà, đôi mắt tĩnh lặng nhìn Lyly đang ngồi trước mặt, sự hoài nghi vẫn còn in hằn trên khuôn mặt trẻ trung của cô gái. Khi câu chuyện về Vẹt Đêm dần đi đến hồi kết, Seraphina hạ tách trà xuống và nhẹ nhàng cười. Cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tự hào về cuộc đối đầu đầy thử thách mà cô đã vượt qua:

"Đó là cách tôi đã gặp Vẹt Đêm trong rừng Thì Thầm. Một sinh vật không chỉ đáng sợ vì sức mạnh, mà còn bởi khả năng thâm nhập vào những giấc mơ sâu kín nhất."

Lyly lúc này im lặng, nhưng đôi mắt cô dần mở lớn, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt Giọng cô run rẩy, và đôi tay bắt đầu siết chặt lấy quyển sách phép thuật đặt trên bàn:

"Vẹt Đêm.. tôi đã từng đọc nó trong thư viện hoàng gia, người đã viết nó chính là cô sao?"

Seraphina gật đầu, vẻ điềm tĩnh vẫn không đổi: "Phải, quyển sách ấy chính là do tôi viết, kể về những sinh vật huyền bí mà tôi đã gặp trong suốt hành trình của mình. Bao gồm cả Vẹt Đêm."

Lyly liền bật dậy khỏi ghế, ánh mắt đầy hoảng sợ và không tin nổi. Cô bước lùi lại một bước, ánh mắt dán chặt vào Seraphina:

"Cô.. chính là người đã viết ra những cuốn sách đó? Ta đã đọc chúng ở thư viện của học viện hoàng gia. Không thể nào! Những câu chuyện ấy.. đều là sự thật sao?"

Seraphina mỉm cười nhẹ, không tỏ ra ngạc nhiên trước phản ứng của Lyly:

"Sự thật hay không phụ thuộc vào người đọc có tin hay không. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, những sinh vật tôi gặp gỡ và ghi chép lại đều có tồn tại trong thế giới phép thuật này. Chỉ là không phải ai cũng đủ khả năng để gặp chúng."

Lyly nuốt khan, nỗi sợ hãi từ từ lấp đầy tâm trí cô khi những hình ảnh về Vẹt Đêm hiện lên trong đầu. Cô nhớ lại những dòng chữ viết trong cuốn sách, từng trang giấy miêu tả chi tiết về sinh vật này, ánh mắt xuyên thấu, giọng nói thì thầm ám ảnh, những cơn ác mộng không lối thoát. Cô nhận ra rằng những câu chuyện mà cô từng nghĩ chỉ là hư cấu, nay đã trở thành sự thật rõ ràng ngay trước mắt.

Seraphina nhìn thấy nỗi sợ trong đôi mắt của Lyly nhưng không hề có ý định trấn an cô ấy. Thay vào đó, cô chỉ nói:

"Khi cô học tại học viện hoàng gia, sẽ còn nhiều sinh vật khác mà cô có thể gặp phải. Điều quan trọng không phải là sức mạnh phép thuật của cô lớn thế nào, mà là cô có đủ trí tuệ và dũng cảm để đối mặt với những gì chưa biết hay không."

Lyly nhìn Seraphina một lúc lâu, sự hoảng loạn dần chuyển thành cảm giác tôn trọng lẫn lo lắng. Cô nhận ra rằng, Seraphina không chỉ là một phù thủy tài giỏi mà còn là người đã đối đầu với những thực thể vượt xa khả năng tưởng tượng của mình. Và điều đó khiến cô cảm thấy mình còn quá nhỏ bé trước sự hiểu biết sâu rộng của Seraphina.

Seraphina nhìn Lyly: "Tiểu thư còn nhiều điều phải học lắm. Nhưng hãy nhớ, sợ hãi không làm cho ta mạnh mẽ hơn, chỉ có sự hiểu biết mới mang lại sức mạnh thực sự."