Tài Liệu Quái Vật Của Seraphina

Chương 2: Tiểu thư Lyly và câu chuyện về Rồng (phần 1)

Trong thư phòng ấm cúng, ánh sáng vàng dịu từ những ngọn đèn dầu tỏa ra khắp không gian, chiếu sáng những cuốn sách dày cộp và bản đồ cổ xưa trải khắp mặt bàn. Seraphina với mái tóc đen dài được buộc gọn, ngồi chăm chú nghiên cứu những tài liệu về con hỏa long đã xuất hiện từ 500 năm trước. Những trang giấy ố vàng với những ghi chú cẩn thận của cô phản ánh niềm đam mê và sự tận tâm trong công việc nghiên cứu.

Cánh cửa thư phòng bật mở, công tước Thaddeus bước vào. Ông mặc một bộ đồ sang trọng, vẻ mặt thể hiện sự tự tin và quyền lực. Đôi mắt của Thaddeus lấp lánh khi nhìn thấy các bản ghi chép và hình vẽ về loài rồng.

Ông nói, giọng điệu mang âm sắc trầm ấm: "Chào cô, Seraphina ta đã nghe nói rất nhiều về những tư liệu quái vật của cô. Hôm nay ta muốn bàn về một bản tư liệu đặc biệt-về con hỏa long mà cô đang nghiên cứu."

Seraphina ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sáng lên với sự phấn khích: "Ngài công tước, con hỏa long mà tôi đang nghiên cứu là một trong những loài rồng huyền thoại nhất trong lịch sử. Nó không chỉ sở hữu sức mạnh khủng khϊếp mà còn mang theo những bí ẩn chưa được khám phá."

Thaddeus gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: "Ta hiểu, học viện phép thuật hoàng gia rất quan tâm đến những nghiên cứu này. Ta sẵn lòng chi trả một khoản tiền lớn để có được bản tư liệu đầy đủ về loài rồng này."

Seraphina lặng lẽ cân nhắc lời đề nghị: "Khoản tiền mà ngài đưa ra rất hấp dẫn, nhưng tôi không chỉ muốn bán tư liệu. Tôi mong muốn chúng được sử dụng cho mục đích nghiên cứu và bảo tồn, không phải chỉ để làm một phần của bộ sưu tập. Học viện có thể cam kết sử dụng tài liệu này như thế nào?"

Ngài công tước mỉm cười, đôi mắt ông sáng lên với sự khéo léo: "Chắc chắn rồi, Seraphina. Học viện sẽ đảm bảo rằng tư liệu của cô được sử dụng trong chương trình giảng dạy và nghiên cứu, giúp học viên hiểu rõ hơn về loài rồng và bảo tồn những kiến thức quý giá về chúng. Chúng tôi có thể đề xuất một thỏa thuận hợp tác, nơi cô cũng sẽ được công nhận là tác giả của tư liệu này."

Seraphina nói, nhấp một ngụm trà: "Đó là một đề xuất tốt, tuy nhiên, tôi muốn đảm bảo rằng tất cả thông tin tôi cung cấp sẽ không bị lợi dụng cho mục đích xấu. Tôi cần một cam kết rõ ràng từ học viện."

Thaddeus gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta hiểu tầm quan trọng của việc bảo vệ thông tin này. Ta sẽ soạn thảo một văn bản hợp tác chính thức, trong đó nêu rõ rằng tư liệu sẽ chỉ được sử dụng cho nghiên cứu và giáo dục. Cô sẽ có quyền kiểm soát việc phát hành thông tin này."

Seraphina suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng đáp: "Nếu ngài có thể cam kết như vậy, tôi sẵn lòng trao cho ngài bản tư liệu về con hỏa long. Nhưng tôi cũng muốn có cơ hội tham gia vào một buổi hội thảo tại học viện, để chia sẻ những hiểu biết của mình trực tiếp với học viên và giáo sư."

Ngài công tước mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Đó là một điều tuyệt vời, Seraphina. Ta sẽ đảm bảo rằng cô được mời tham gia hội thảo. Vậy thì, chúng ta đã đi đến một thỏa thuận."

Seraphina cười nhẹ, cảm thấy hài lòng với kết quả này: "Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị tư liệu và chờ văn bản hợp tác từ ngài."

Hai người bắt tay, đánh dấu một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ hợp tác giữa Seraphina và học viện phép thuật hoàng gia, mở ra cơ hội cho việc nghiên cứu và bảo tồn những bí ẩn về loài hỏa long vĩ đại.

Ngài công tước Thaddeus rời khỏi thư phòng với tâm trạng hài lòng, vừa hoàn tất thương lượng với Seraphina. Ông quyết định đi ra phòng khách, nơi con gái mình, Lyly, đang ngồi bên chiếc bàn dài, chăm chú vào một quyển sách.

Lyly với mái tóc vàng óng và ánh mắt sắc sảo, là học sinh xuất sắc nhất của học viện phép thuật hoàng gia. Tuy nhiên, cô luôn mang một vẻ kiêu ngạo và không thích thú với những người không cùng đẳng cấp.

Khi Thaddeus bước vào phòng khách, Lyly ngẩng lên, ánh mắt lướt qua cha mình, người vừa rời khỏi thư phòng. Cô nói, giọng điệu mang chút khinh thường: "Cha vừa nói chuyện với một nhà quái vật học bình thường. Tại sao cha lại dành nhiều thời gian cho cô ta? Tại sao lại để ý đến những gì mà một người như cô ta nói?"

Ngài công tước thở dài, cảm thấy cần phải dạy bảo con gái mình: "Lyly, con không thể xem thường Seraphina như vậy. Cô ấy là một nhà nghiên cứu tài năng và có những đóng góp quý giá cho thế giới phép thuật. Những tư liệu của cô ấy về loài hỏa long rất quan trọng."

Lyly nhếch môi, không che giấu được sự coi thường: "Nhưng cô ta không phải là một phù thủy xuất sắc như chúng ta. Cô ta chỉ là một kẻ thu thập thông tin về quái vật. Con không hiểu tại sao cha lại tôn trọng cô ta đến vậy."

Ngài công tước dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị: "Lyly, con cần hiểu rằng giá trị của một người không chỉ nằm ở sức mạnh phép thuật hay danh tiếng. Seraphina là một phù thủy tài ba, tốt nghiệp học viện phép thuật Eldoria khi chỉ mới 12 tuổi. Cô ấy đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu và hiểu biết về những sinh vật huyền bí. Điều đó cần sự dũng cảm và trí tuệ hơn bất kỳ bùa chú nào."

"Nhưng cha, những gì cô ta làm cũng chỉ là nghiên cứu. Đó không phải là phép thuật thật sự!" Lyly phản bác, bực bội.

"Đúng là như vậy, nhưng nghiên cứu của cô ấy có thể mở ra những cánh cửa mới cho phép thuật, giúp chúng ta hiểu hơn về thế giới xung quanh. Cha hy vọng con sẽ học hỏi từ cô ấy, thay vì coi thường cô ấy. Không phải ai cũng có cùng một con đường, nhưng mọi người đều có giá trị riêng."

Lyly cảm thấy bực bội, nhưng cũng hiểu rằng cha mình rất kiên định: "Được rồi, cha. Con sẽ thử xem cô ta có điều gì thú vị. Nhưng con vẫn không nghĩ cô ta đáng để được tôn trọng."

Thaddeus chỉ gật đầu, biết rằng thời gian sẽ chứng minh cho con gái mình thấy giá trị thực sự của Seraphina. Ông bước ra ngoài, để Lyly một mình suy nghĩ về những gì vừa được nghe. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng trong lòng Lyly đã bắt đầu có một chút sự tò mò về nhà quái vật học kỳ lạ mà cha cô tôn trọng.

Seraphina đứng khoanh tay, vẻ điềm tĩnh nhưng sắc sảo, lắng nghe những lời Lyly đang nói. Những từ ngữ khinh thường vang lên trong không gian, Seraphina cảm nhận được sự châm chọc trong giọng nói của cô gái trẻ.

Khi ánh mắt Seraphina chạm vào Lyly, cô cảm nhận một cảm giác hoảng sợ thoáng qua trong lòng Lyly. Dù chỉ mới 25 tuổi, lớn hơn Lyly mấy tuổi, nhưng Seraphina đã thể hiện sự tự tin và sự chín chắn mà nhiều người trưởng thành cũng khó lòng đạt được. Ánh mắt của Seraphina sắc như dao, chứa đựng sự kiên quyết và trí tuệ.

Seraphina đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng không thiếu phần cứng rắn: "Cô nên cẩn thận với những lời mình nói, tiểu thư Lyly. Sự tôn trọng không đến từ danh hiệu hay phép thuật, mà từ những nỗ lực và kiến thức mà mỗi người đóng góp. Tôi không cần phải chứng minh giá trị của mình cho ai cả."

Lyly mặc dù luôn tự hào về khả năng của bản thân tại học viện, nhưng cảm thấy một chút rùng mình trước sự kiên định trong lời nói của Seraphina.

Lyly cố gắng phản bác: "Cô chỉ là một nhà nghiên cứu, cô không thể hiểu được áp lực và trách nhiệm của những người có sức mạnh thực sự."

Seraphina đáp lại, ánh mắt không rời khỏi Lyly: "Áp lực và trách nhiệm không chỉ thuộc về những người có sức mạnh. Thực tế là, nghiên cứu về quái vật và hiểu biết về chúng có thể giúp bảo vệ thế giới khỏi những mối nguy hiểm mà sức mạnh không thể giải quyết được. Cô nên học hỏi từ những người khác thay vì khinh thường họ."

Lyly cảm thấy sự tự mãn của mình bị thử thách, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững lập trường: "Có thể, nhưng tôi không cần phải nghe lời từ một kẻ thích khám phá những điều kỳ lạ. Tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh thực sự trong tương lai."

Seraphina chỉ mỉm cười, không chút nao núng: "Sức mạnh không phải là tất cả. Đôi khi, kiến thức và sự hiểu biết còn có giá trị hơn. Nếu cô thực sự muốn trở thành một phù thủy xuất sắc, hãy mở lòng mình để học hỏi từ tất cả mọi người, chứ không chỉ những ai phù hợp với tiêu chuẩn của cô."

Cuộc đối đầu giữa hai người kết thúc trong không khí căng thẳng. Lyly vẫn còn cảm thấy ấm ức, nhưng một phần trong lòng cô đã bắt đầu đặt câu hỏi về những gì Seraphina vừa nói. Cô không thể phủ nhận rằng Seraphina, mặc dù là một nhà quái vật học, vẫn là một người có giá trị và đáng để tôn trọng.

Seraphina nhìn Lyly với ánh mắt mềm mỏng hơn, ý định của cô là hạ nhiệt không khí căng thẳng giữa hai người. Cô bước đến một góc phòng, nơi có bộ trà được bày biện tinh tế. Với những động tác điêu luyện, Seraphina bắt đầu pha trà, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra khắp không gian.

Cô nói, giọng điệu thân thiện hơn: "Tiểu thư Lyly, cô có muốn nghe một câu chuyện về quái vật không? Tôi có một câu chuyện thú vị về một con quái vật đã từng xuất hiện ở học viện phép thuật hoàng gia, nơi mà cô đang học."

Lyly vẫn còn một chút kiêu ngạo nhưng cảm thấy sự hấp dẫn từ những lời của Seraphina, gật đầu: "Được thôi. Tôi có thể nghe xem cô sẽ kể gì về nó."

Seraphina rót trà vào hai chiếc tách, rồi ngồi xuống đối diện với Lyly: "Câu chuyện này xảy ra cách đây khoảng một trăm năm. Có một con quái vật gọi là Rồng Vô Thức. Nó đã xuất hiện trong khuôn viên học viện vào một đêm mưa to."

Lyly hỏi, nhướng mày: "Rồng Vô Thức, nghe tên thật kỳ lạ. Nó đã làm gì ở học viện?"

Ánh mắt của Seraphina lấp lánh hào hứng khi bắt đầu câu chuyện: "Rồng Vô Thức, hay còn gọi là Dream Wyrm, là một trong những sinh vật kỳ diệu nhất mà tôi từng biết. Nó có chiều dài khoảng 15 mét và hình dáng giống như một con rồng lớn, nhưng lại sở hữu những đặc điểm rất đặc biệt."

Lyly lắng nghe chăm chú, cảm thấy sự cuốn hút từ câu chuyện của Seraphina: "Vảy của Rồng Vô Thức có màu sắc chuyển động từ xanh dương đến tím nhạt, giống như bầu trời lúc hoàng hôn. Khi nó bay, sự chuyển động của màu sắc khiến nó gần như hòa quyện vào không gian xung quanh, làm cho những ai nhìn thấy khó lòng nhận ra sự hiện diện của nó."

"Điều đặc biệt nhất là đôi mắt của nó." Seraphina tiếp tục: "Chúng lấp lánh như những vì sao, chỉ cần nhìn vào mắt nó, người ta có thể cảm nhận được sự bình yên. Rồng Vô Thức có khả năng đưa những người nhìn vào trạng thái mộng mị, nơi họ sẽ thấy những giấc mơ và ký ức của chính mình."

Lyly, vẫn chăm chú lắng nghe, hỏi: "Vậy Rồng Vô Thức thích làm gì?"

Seraphina mỉm cười: "Rồng Vô Thức thích lang thang trong những khu rừng sâu vào ban đêm. Nó tìm kiếm những giấc mơ đẹp và giúp những người cần sự bình yên trong tâm hồn. Khi vào giấc mơ của con người, nó có thể hiện ra dưới dạng một hình ảnh huyền bí, mang đến cảm hứng sáng tạo và ý tưởng mới."

Seraphina đáp, ánh mắt trở nên xa xăm: "Rồng Vô Thức đã từng xuất hiện tại học viện phép thuật hoàng gia, nơi cô đang học. Nó đã đến vào một đêm mưa to, trong khi các học sinh đang tham gia một buổi lễ. Mọi người rất sợ hãi, nhưng thay vì tấn công, nó chỉ đứng quan sát."

"Vậy rồi sao?" Lyly hỏi, đôi mắt sáng lên đầy mong đợi.

Seraphina kể tiếp: "Có một cô gái dũng cảm tên Elysia đã quyết định tiến tới. Cô ấy đã dùng một bùa chú nhẹ nhàng để thuyết phục Rồng Vô Thức rằng họ không có ý định làm hại. Sau đó, nó đã để lại một viên đá quý lấp lánh, có khả năng bảo vệ học viện khỏi những mối nguy hiểm trong tương lai trước khi rời đi. Viên đá đó trở thành biểu tượng của sự sáng tạo và hy vọng cho tất cả học sinh tại học viện."

Lyly thốt lên, giờ đã hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện: "Thật kỳ diệu, Rồng Vô Thức không chỉ là một sinh vật đáng sợ mà còn là một người bạn có thể mang lại sự bình yên."

Seraphina gật đầu: "Đúng vậy, đó là lý do tại sao chúng ta không nên đánh giá thấp bất kỳ sinh vật nào. Thế giới này đầy những điều kỳ diệu mà chỉ cần chúng ta mở lòng, chúng ta sẽ khám phá ra."

Lyly cảm thấy một sự tôn trọng mới đối với Seraphina và những gì cô đã chia sẻ. Câu chuyện về Rồng Vô Thức không chỉ là một câu chuyện kỳ bí mà còn mở ra cho cô một góc nhìn mới về sức mạnh của sự hiểu biết và lòng đồng cảm.