Tân đế bây giờ muốn tìm một quả hồng mềm để lập uy, chỉ có thể tìm đến Hành Chỉ - con sói con vừa mới mất cha này. Muốn bảo vệ Khác Châu, không thể cứng rắn với tân đế.
Trùng hợp là, Hành Chỉ thật sự có bức tranh này.
Hành Khải suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc, tiêu tiền như nước. Lần này tổ chức tang lễ may nhờ có mấy vị thúc thúc tốt bụng, tiêu hết cả quân lương ba năm của Tuần phòng doanh.
Trong phủ, trong quân đội có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, th61 nhưng bức tranh này lại có giá trị rất cao, vốn định sau khi tang lễ xong sẽ huấn luyện binh sĩ, liền đem bức tranh đi cầm cố để đổi lấy chút kinh phí.
Hành Chỉ hôm qua cả đêm xem sổ sách, sầu đến mức đau đầu. Cho dù việc buôn bán có phát đạt đến đâu, cũng không chịu nổi mức chi tiêu như vậy.
Bán bức tranh này đi, ít nhất cũng có thể an ủi thương binh tàn tật, không cần phải lấy từ chi tiêu trong phủ nữa.
Vì vậy càng không muốn giao bức tranh ra.
Nhưng nếu không giao, sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của tân đế. Tân đế tuy không đa nghi như tiên đế, nhưng cũng hay thay đổi thất thường, không phải là minh quân.
Lúc này nếu nói không tìm thấy tranh, nhưng lại vừa vặn đưa công chúa trở về, cộng thêm việc hắn đích thân trình bày, kể lể một chút về việc phụ thân mới mất, cùng lắm cũng chỉ bị phạt không nặng không nhẹ.
Chuyện này coi như cũng qua.
Nhưng xem ra công chúa không phải là chim trong l*иg, không phải hắn muốn giao ra là giao ra được.
Phải từ từ.
A Hòa thấy Hành Chỉ hồi lâu không để ý đến mình, tưởng rằng hắn đã tin, bèn đưa tay ra chỗ thân vệ của hắn để nhận bạc.
Nhưng đến khi bạc phát đến tay nàng, túi tiền lại trống không. A Hòa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thân vệ đang cầm túi tiền trống rỗng, đối phương vẻ mặt viết rõ bốn chữ "Không liên quan đến ta".
Đừng quá hoang đường như vậy chứ, số phận long đong lận đận này?
"Thương lượng một chút nhé, Điện hạ? Nàng ở lại, bọn họ ta sẽ thả đi." Hành Chỉ cao cao tại thượng, dù sắc mặt A Hòa càng lúc càng khó coi, hắn cũng không hề quan tâm.
Vị công chúa tôn quý dường như không hiểu, khí chất xuất chúng trên người nàng, dù ở trong đám đông cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
Từ kinh thành trốn chạy đến tận Khác Châu, A Hòa không biết đã tốn bao nhiêu công sức, chịu bao nhiêu khổ cực. Vốn tưởng rằng nơi đất Bắc này sẽ không còn ai nhận ra nàng nữa, vậy mà Hành Chỉ lại xuất hiện giữa đường, mọi thứ lại đổ bể.
Tay siết chặt thành quyền dưới tay áo, dù móng tay đâm vào da thịt đau đớn, lúc này cũng khó mà át đi được lửa giận trong lòng A Hòa.
Nhưng nàng vẫn khuất phục.
Vì những người bạn phía sau, những người đã chăm sóc nàng như người thân.
Nàng khẽ gật đầu, coi như thỏa hiệp.
"Bạc của nàng, lại đây." Thả người đi rồi, Hành Chỉ thấy nàng vẫn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy thú vị.
A Hòa quay đầu lại nhìn.
Những người xung quanh quả thật đã đi hết, thân vệ vừa rồi áp giải Chu tẩu tử cùng những người khác, e rằng đã ra khỏi khu rừng này rồi.
A Hòa cảnh giác nhìn hắn.
Hành Chỉ thấy nàng không nhúc nhích, lại giơ tay lên.
"Vậy ngài tốn bao nhiêu công sức, giữ ta lại làm gì?" A Hòa tiến lại gần, lấy bạc từ tay hắn.
Hành Chỉ khẽ cười, đang định tỏ ra hòa nhã một chút, bàn bạc vài chuyện chính sự với nàng.
Một ý nghĩ liều lĩnh lại chợt lóe lên trong đầu A Hòa.
Hành Chỉ còn chưa kịp thu tay về, trong lúc hoàn toàn không đề phòng, A Hòa liền như con cá linh hoạt dưới nước, tay kia vung đất vừa mới nắm lên, thừa dịp hắn bị đất văng vào mắt, xoay người bỏ chạy!
Thậm chí vừa rồi còn đang nói chuyện tử tế với hắn.
Nàng xách váy chạy, tốc độ nhanh không kém gì binh sĩ trong quân doanh luyện tập chạy việt dã quanh thành. Hành Chỉ chỉ kịp nghiêng đầu né tránh, nàng đã lăn xuống dốc nhỏ, biến mất không thấy tăm hơi.
Hành Chỉ: "..." Biến thành thỏ rồi sao?
Tức đến bật cười, Hành Chỉ vừa rồi thậm chí còn lo lắng dọa nàng sợ, đặc biệt sai người bên cạnh đi hết.
Hắn một mình, đứng giữa gió lạnh tĩnh tâm lại.
Thân vệ Vân Trình chạy đến, dè dặt hỏi có nên đuổi theo hay không.
"Đuổi."
Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi.
Chạy ra bốn năm dặm, chạy đến tận ruộng đồng hoang vu không bóng người. A Hòa thở hổn hển quay đầu lại, Thế tử vẫn thong thả cưỡi ngựa, không mang theo một ai, chậm rãi đi theo phía sau.
A Hòa thở dài, cảm thấy vừa rồi thật sự đã tính toán sai lầm, nếu cướp được một con ngựa, lúc này đã ra khỏi địa phận Khác Châu rồi.
Khóc rất tốn sức, cả ngày chưa ăn gì, bây giờ cũng không chạy nổi nữa. Trời lạnh thấu xương, tang phục này lại không giữ ấm được. A Hòa mắt hoa lên, không nhìn thấy hy vọng, đành mặc kệ ngồi phịch xuống một tảng đá lớn, xung quanh toàn là cây khô héo úa.