Niên Thiếu Vô Danh

Chương 20

Vân Phục tưởng rằng mình lại xuất hiện ảo giác.

Anh chạy từ tầng ba trở lại, hoàn toàn quên kế hoạch đi ăn ở tầng bốn trước đó.

Cho đến khi chạy về đến tầng trệt, khẩu trang che mặt càng làm rõ âm thanh hô hấp trong tai, Vân Phục thở hổn hển, một cơn mệt mỏi tích tụ bấy lâu tràn đến cơ thể.

Anh đột nhiên cảm thấy không thể chạy tiếp, và khẩn trương cần nghỉ ngơi.

Bên trái là KFC ở cửa vào, Vân Phục đẩy cửa kính ra, tìm một góc khuất nhất, ngồi xuống bàn đơn gần tường.

Trên bàn dán mã QR, anh quét mã gọi hai chiếc bánh gà, rồi cuộn tròn trong ghế, cúi đầu, toàn thân nặng nề như bị đè bởi một cái tạ ngàn cân, không nhúc nhích.

Quầy gọi món đã gọi bốn năm lần, anh mới ngẩng đầu, trước tiên cử động cánh tay, chống lên bàn đứng dậy, lặng lẽ và chậm rãi lấy món ăn.

Trở về chỗ ngồi, anh ăn bánh gà như hổ đói, Vân Phục lại đeo khẩu trang, ngây người nhìn vào đĩa thức ăn trống rỗng.

Lúc này, điện thoại của Khê Nhất Xuyên gọi đến, Vân Phục nghe máy: “Alo.”

“Vân Phục?”

“Ừ.”

Khê Nhất Xuyên có vẻ khẩn trương: “Tôi hỏi anh, hôm qua anh không về Kim Thành phải không?”

Vân Phục gật đầu.

Khê Nhất Xuyên không quan tâm anh đã nghe thấy hay chưa, như pháo đạn tiếp tục truy hỏi: “Có phải đi bên Kim Giang không?”

Vân Phục lại “Ừ” một tiếng, giọng đã thấp đến mức gần như không nghe thấy.

“Anh... Ải!” Khê Nhất Xuyên hỏi: “Bây giờ anh ở đâu vậy?”

Vân Phục nhẹ nhàng nói: “KFC.”

“KFC nào?”

“Ở trường.”

Khê Nhất Xuyên “bịch” một cái cúp máy.

Cuộc gọi vừa kết thúc, não Vân Phục lại trở nên trống rỗng.

Anh nắm điện thoại, rất rõ ràng mình lại phải đi, như Stella luôn nhắc nhở anh, với tư cách là một ngôi sao đang trên đà phát triển, hiện tại anh là trung tâm của cả đội, phải chịu trách nhiệm cho toàn đội, không được để bản thân tiếp xúc với công chúng trong mọi hoàn cảnh, đặc biệt là trong tình trạng hiện tại.

Nhưng anh thật sự không thể nhúc nhích nổi.

Toàn bộ sức lực của Vân Phục như bị rút cạn trong buổi sáng này, có lẽ do công việc liên tục trong nhiều ngày khiến cơ thể kiệt sức, tổng cộng anh không muốn động một ngón tay, quyết định ngồi thêm vài phút ở đây.

Bị người nhận ra cũng không sao, bị phóng viên tìm thấy cũng không muốn quan tâm, giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi.

Vân Phục ôm tay trước ngực, cúi đầu, mí mắt nặng trĩu ngày càng nặng, cuối cùng đã ngủ thϊếp đi trên ghế.

Khi tỉnh dậy là lúc Khê Nhất Xuyên tìm thấy anh trong góc KFC này.

Lúc đó, Vân Phục đang gục đầu như một con gõ kiến, liên tục gõ vào bàn, mỗi lần đều suýt va phải. Khê Nhất Xuyên đi tới góc, thấy Vân Phục nghiêng người sang một bên, suýt nữa thì ngã xuống đất, vội vàng bước tới đỡ anh lại.

“Ê! Ê! Ê!” Khê Nhất Xuyên nắm vai Vân Phục, đỡ anh trở lại ghế, rồi ngồi phịch xuống đối diện, “Còn ngủ được nữa không?”

Vân Phục tỉnh dậy, không nói gì, chỉ cúi đầu chớp mắt liên tục, như thể muốn chớp mắt để tỉnh táo.

“Đừng có làm hại đôi mắt của cậu nữa,” Khê Nhất Xuyên lấy điện thoại ra vừa bấm vừa nói, “Cậu hiện giờ thực sự nổi tiếng rồi, trên diễn đàn còn có bài viết chỉ trích cậu nữa.”

Nói xong, anh đưa điện thoại có trang diễn đàn mở ra cho Vân Phục.

Có lẽ do động tác hơi mạnh, Vân Phục phản xạ tự nhiên giơ cánh tay lên chắn trước mặt để lùi lại.

Mọi động tác đột ngột hướng về phía mình đều làm anh cảm thấy phải tránh.

Khê Nhất Xuyên ngạc nhiên: “Tôi đâu có đánh cậu, cậu tránh làm gì?”

Vân Phục không giải thích, chỉ chuyển ánh mắt sang điện thoại trên bàn, thấy giao diện diễn đàn với vài bài viết lặng lẽ trôi qua.