Niên Thiếu Vô Danh

Chương 17

Vân Phục nói: “Không ngủ nữa.”

Anh uống hết phần cà phê còn lại, tinh thần cuối cùng cũng được phục hồi một chút.

Chu Kỷ quan sát một lúc: “Mặt cậu có vẻ trắng bệch, tối qua không ngủ ngon à?”

Vân Phục dựa trán vào cửa kính xe, mắt nhìn xuống, có vẻ mơ màng “ừ” một tiếng.

“Bị mất ngủ à?” Chu Kỷ hỏi, “Cậu nghĩ gì mà mất tập trung vậy?”

Vân Phục không trả lời.

Xe trong im lặng một lúc, trời mờ mờ sáng, có vẻ như sắp mưa.

Chu Kỷ nhìn ra ngoài trời, quay người về phía ghế sau tìm cặp cho Vân Phục để lấy ô.

Vân Phục mở cửa kính xe, hứng gió nhìn ra ngoài, bỗng hỏi: “Có tuyết không nhỉ?”

“Làm gì có tuyết,” Chu Kỷ vừa lục túi vừa cười, “Năm nào mùa đông cậu cũng hỏi như vậy. Thành phố Kim là miền Nam, đâu phải miền Đông Bắc, làm gì có dễ dàng có tuyết như vậy.”

Xe đến cổng Đại học Tứ Xuyên, trời lại nắng, Chu Kỷ đành phải thu ô lại, hướng về phía Vân Phục nói: “Trong trường đông người, mình sẽ đứng ngoài đợi cậu, cậu họp xong ra gọi điện cho mình.”

Vân Phục vừa xuống xe vừa gật đầu.

“Còn nữa…” Chu Kỷ nắm lấy cánh tay anh, mở miệng định nhắc nhở về những fan cuồng đang theo sau, nhưng lại thấy nhắc nhở cũng không ích gì, nên lại buông tay ra, “Thôi, cậu vào lớp trước đi.”

Cuộc họp nhóm kéo dài ba tiếng, chủ yếu là giáo viên hướng dẫn nói về các dự án và đề tài trong kỳ nghỉ đông. Chưa đến 12 giờ, cuộc họp nhóm kết thúc, Vân Phục vừa ra khỏi phòng làm việc nhóm đã nhận được tin nhắn từ Chu Kỷ.

【Tân Kỷ Nguyên: Xong lớp chưa?】

【Tiểu Muội: Xong rồi】

Ngay sau đó, điện thoại của Chu Kỷ gọi đến.

Vân Phục nhấn nút nghe, chưa kịp lên tiếng, đã nghe Chu Kỷ vội vã nói: “Cậu đừng xuống dưới, mấy fan cuồng đang chờ ở dưới lầu. Đợi mình lên nhé.”

Chu Kỷ bước nhanh lên lầu, thở hổn hển kéo Vân Phục vào nhà vệ sinh, vừa vào toilet đã bắt đầu cởϊ áσ: “Chúng ta cùng thay đồ.”

“Thay đồ đi, lát nữa mình sẽ mặc đồ của cậu ra ngoài, cậu đi theo sau. Khi thấy mấy fan cuồng bị mình dẫn đi thì cậu chạy sang hướng khác, quần áo mình tối sẽ trả lại cho cậu.”

Vân Phục ngơ ngác đổi xong đồ, chưa kịp định thần thì Chu Kỷ đã lấy mũ của anh đội lên đầu mình.

Vừa lấy mũ ra, tóc của Vân Phục bị nén chặt ngay lập tức dựng đứng lên một cách lộn xộn.

Chu Kỷ: “…”

Sao lại có người mỗi ngày đều để tóc như vậy.

Vân Phục rõ ràng không nhận ra điều gì bất thường: “Không đi à?”

Chu Kỷ đi ra ngoài vài bước, không nhịn được lại quay lại, đưa tay ra với Vân Phục.

Phản ứng đầu tiên của Vân Phục là lùi lại, nhưng Chu Kỷ nói: “Đừng động.”

Vân Phục dừng lại để Chu Kỷ chải lại tóc cho mình.

Mặc dù vẫn còn lộn xộn, nhưng đã nhìn dễ chịu hơn trước nhiều.

“Lần sau chú ý một chút, cậu có thể tránh bị Stella mắng nhiều hơn.” Biết rõ nói cũng vô ích, nhưng Chu Kỷ vẫn không nhịn được mà lải nhải.

Hai người đeo khẩu trang, đi xuống dưới lầu, nhắm vào chỗ của mấy fan cuồng, Chu Kỷ ra hiệu cho Vân Phục, rồi bất ngờ lao ra giữa đám học sinh.

Quả nhiên, bốn năm fan cuồng lập tức đuổi theo.

Vân Phục lợi dụng lúc họ chưa phát hiện, vội vã chạy về phía cổng trường khác.

Khi Vân Phục chạy, những fan cuồng theo sau Chu Kỷ cũng nhận ra điều bất thường, ngay lập tức chỉ tay vào bóng lưng của Vân Phục và hô lớn: “Là cái đó!”

Cả nhóm lập tức quay đầu chạy theo hướng khác.

Trong số đó có một cô gái không quên quay lại mắng mỏ Chu Ký: “Cút mẹ mày đi!”