Niên Thiếu Vô Danh

Chương 2

Phim đã quay xong nhưng không được phát sóng, những nghệ sĩ liên quan thì kẻ bị tống vào tù, người trốn ra nước ngoài. Hàng tỷ đồng đầu tư không chỉ tan thành mây khói, mà công ty còn bị các nhãn hàng hợp tác kiện đòi bồi thường, dẫn đến nợ hàng tỷ đồng, thua lỗ thảm hại. Điều này còn khiến uy tín của Stella trong giới giải trí rơi vào tình trạng báo động.

Đúng vào lúc này, Vân Phục bất ngờ nổi tiếng nhờ một video ngắn hát được quay một cách ngẫu nhiên. Độ hot của anh bỗng nhiên bùng nổ, trở thành "cứu cánh" của công ty. Dù không phải là siêu sao nổi lên chỉ sau một đêm, nhưng ít ra anh đã từ một nghệ sĩ vô danh hạng mười tám vươn lên hạng ba, cái tên cũng khiến mọi người có chút ấn tượng.

Từ đó, Vân Phục trở thành "cây hái ra tiền" của công ty. Những nguồn lực tốt nhất đều được dồn vào anh, đội ngũ quản lý hàng đầu cũng xoay quanh anh. Stella, người cũng đang cần một nghệ sĩ tạo ra thành tích để cải thiện danh tiếng, bắt đầu dành cho Vân Phục một sự quan tâm chưa từng có.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa - theo lý thuyết, một ngôi sao đến giai đoạn này sẽ đạt tới đỉnh cao trong sự nghiệp, nhưng Vân Phục lại không có may mắn đó.

Công ty vì muốn bù đắp thiếu hụt tài chính đã bắt anh làm việc không ngừng nghỉ, chạy sự kiện, nhận dự án quanh năm suốt tháng. Miễn là có thể kiếm tiền, việc gì cũng nhận, công ty còn mong anh làm việc 25 giờ mỗi ngày.

Cũng chính lúc này, mọi người mới phát hiện ra rằng, dù Vân Phục tính cách có phần trầm lặng, nhưng hễ có việc là anh làm thật. Lịch trình do đội ngũ sắp xếp, anh luôn âm thầm chấp hành. Có lúc mệt nhất, anh bay bốn chuyến trong một ngày, tham gia năm sự kiện thương mại và một chương trình âm nhạc. Sau khi hoàn thành, công ty lấy đi 1,8 triệu trong số 2 triệu thù lao của anh và anh cũng chẳng hề phàn nàn.

Nói thẳng ra, anh dường như sinh ra để chịu khổ.

Những năm công ty phát đạt nhất, anh đứng ngoài cuộc, nhưng đến lúc khó khăn lại bắt anh gánh vác.

Vân Phục gánh vác trách nhiệm một cách tận tụy, không hề than vãn. Chỉ có một điều anh không bao giờ thương lượng: anh không thích dự các bữa tiệc xã giao hay những buổi gặp gỡ.

Mọi người đều hiểu tính cách của anh. Sau bao khó nhọc đã bắt anh gánh chịu, họ biết rằng trong chuyện này, có thể linh hoạt được thì nên linh hoạt và thường sẽ tôn trọng ý kiến của Vân Phục, trừ những dịp mà sự hiện diện của anh là bắt buộc.

“Thật sự không đi à?” Stella lại hỏi lần nữa.

Vân Phục lắc đầu, ăn xong trứng rồi bắt đầu gắp từng chút lá rau và cà rốt, nhét vào miệng một cách hờ hững.

Anh không thích ăn rau, chỉ thích ăn thịt.

Cũng không thích salad hay những món ăn kiêng, anh thích cơm trắng.

Vân Phục vốn đã gầy, thuộc kiểu người ăn bao nhiêu cũng không mập lên. Mỗi khi anh đưa tay ra, có thể thấy rõ mạch máu và các đốt xương hiện lên trên mu bàn tay. Nhưng Stella vẫn giữ nguyên những quy định và thói quen của mình khi từng quản lý các siêu sao hàng đầu, không cho phép bất kỳ nghệ sĩ nào dưới quyền tiêu thụ quá nhiều carbohydrate, đặc biệt là cơm và mì. Khi trước Vân Phục còn mờ nhạt, chẳng ai quan tâm, nhưng giờ đây anh cũng không thoát khỏi số phận bị yêu cầu phải kiểm soát chế độ ăn uống như những người khác.

Stella nhìn Vân Phục im lặng nhét từng lá rau vào miệng, đột nhiên hứng thú hỏi: “Cậu có biết lần này nhà tài trợ là công ty nào không?”

Vân Phục vẫn lắc đầu, chăm chú chiến đấu với mớ rau trên tay.

Stella nói: “Công ty Tư Phục Truyền Thông.”