Chỉ Xuân Mới Biết Chốn Này

Chương 5

Hứa, vừa là họ của hoàng tộc, vừa thể hiện sự kỳ vọng, ban phước.

Quân, vừa mang nghĩa là quân vương, cũng có thể hiểu là thiên hạ

Hách, mang nghĩa rực rỡ, vĩ đại.

Chỉ một cái tên thôi nhưng cả thiên hạ đều biết vị này mai sau sẽ hiển hách vô cùng.

Tiết Cửu vốn chẳng biết chữ, không hiểu ý nghĩa của cái tên này. Đương nhiên chẳng thể hiểu được sủng ái của hoàng thượng dành cho hoàng thái tôn nhiều đến mức nào, nên không lên tiếng.

Kỷ Vân Hành cũng chỉ nghe từ tai này ra tai kia, dù hoàng thái tôn có được sủng ái hay kiêu ngạo cỡ nào thì cũng không liên quan đến nàng. Trước mắt không còn khoản nào phải ghi chép, nàng lơ đãng nhìn quanh. Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại trên một khoảng đất trống phía trước. Chẳng biết từ khi nào có một chú chó nhỏ đang đứng ở đó, trông chỉ chừng vài tháng tuổi. Bộ lông trên người xù xì bẩn thỉu, khó khăn lắm mới nhìn ra màu sắc ban đầu là màu trắng. Nó ngồi ngay ngắn, đôi mắt đen tròn như quả nho, đang nghiêng nghiêng cái đầu nhìn Kỷ Vân Hành.

"Lần này Hoàng thái tôn đến Linh Châu giống như viên long châu rơi vào ao nước vậy."

Tiểu nhị nói xong câu này, cuộc trò chuyện cũng kết thúc. Hắn ta nói hết nửa ngày chỉ để chờ khi quầy thịt heo vắng người để mua những miếng thịt heo còn dư lại với giá rẻ. Tiết Cửu thấy hắn đã nói lâu như vậy, liền bán rẻ phần còn thừa cho hắn.

Sau khi tên tiểu nhị rời đi, Tiết Cửu bắt đầu thu dọn hàng. Bỗng, ông nghe thấy giọng nói của Kỷ Vân Hành từ từ truyền đến: "Tiết thúc, viên long châu rơi xuống ao nước có ý nghĩa gì ạ?"

Tiết Cửu dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Hành, đáp: "Có nghĩa là tất cả mọi người trên bờ đều đang nhìn chằm chằm vào hắn. Những vị quý tộc, hoàng tộc đó đều không liên quan đến chúng ta, con chỉ nên nghe một chút cho vui là được chứ đừng để tâm làm gì. Được rồi, tiền công hôm nay của con đây."

Tiết Cửu ném miếng giẻ lau trong tay rồi đi về phía trước, cũng chẳng buồn hỏi hôm nay bán được bao nhiêu mà lấy từ trong hộp tiền ra sáu mươi lượng bạc, dùng dây xâu lại rồi đưa cho Kỷ Vân Hành. Tiền công của nàng là năm mươi lượng bạc một ngày, thêm mười lượng bạc là do Kỷ Vân Hành đến sớm hơn Tiết Cửu.

Kỷ Vân Hành nhận thù lao rồi tạ Tiết Cửu, sau đó nàng báo với Tiết Cửu số tiền thu được hôm nay, so với lần trước nhiều hơn vài chục lượng bạc, rồi giao sổ sách lại cho Tiết Cửu.

Tiết Cửu không giở ra xem, chuyển đồ vào trong tiệm, đi qua đi lại vài lần vẫn thấy Kỷ Vân Hành ở đó, đang ngồi bên cạnh nhìn một chú chó nhỏ.

Ông tiện tay ném một miếng thịt vụn cho chú chó nhỏ rồi lại nói: "Nếu Hữu Hữu thích thì mang nó về nhà mà nuôi."

Kỷ Vân Hành nhìn con chó con vui sướиɠ vẫy đuôi, không nói gì. Đợi Tiết Cửu dọn dẹp xong, nàng mới lên tiếng: "Nuôi không sống nổi."

Giọng nàng chẳng có chút tiếc nuối mà giống như đang bình thản nói sự thật.

Chỗ chợ người qua kẻ lại, chú chó nhỏ là con chó không ai muốn, Kỷ Vân Hành cũng là đứa trẻ không ai thương.