Chỉ Xuân Mới Biết Chốn Này

Chương 1

Kỷ Vân Hành đứng ở một góc kín đáo bên đường, nhìn chăm chú đứa trẻ đang chơi đá bóng cát ở phía trước cách nàng không xa.

Đúng vào lúc phiên chợ sáng, trên đường có không ít người qua lại, tiếng rao bán vang lên không ngớt. Người dân bình thường ai cũng bận rộn làm việc của mình, hiếm ai đứng bên đường từ sáng sớm chờ đợi điều gì đó như nàng đây.

Đột nhiên, đứa trẻ đang chơi bóng dùng sức quá mạnh, khiến quả bóng cát lăn tròn về phía Kỷ Vân Hành. Nó dõi ánh mắt theo quả bóng, thấy Kỷ Vân Hành đang đứng phía đó thì biến sắc, vội vàng chạy theo nhặt quả bóng kia.

Nhưng đã quá muộn, quả bóng lăn tròn, dừng lại bên chân Kỷ Vân Hành. Nàng lao tới, chộp lấy quả bóng cáy rồi chạy mất tiêu.

Chờ đợi rất lâu như vậy chỉ để có khoảnh khắc này.

Nàng chạy một mạch xa thật xa, khiến đứa trẻ phía sau đuổi không kịp. Chứng kiến quả bóng cát bị mang đi mất, thằng bé ngồi thụp xuống đất khóc nức nở. Cha mẹ nó phải đến an ủi, nói rằng đó chỉ là đồ nhặt được, hứa sẽ mua cho nó ở phiên chợ sau. Nhưng Kỷ Vân Hành thì đâu nghe thấy những lời đó, vì nàng đã cao chạy xa bay rồi.

Quả bóng cát tròn trịa này thật ra là do Kỷ Vân Hành tự mình làm ra.

Nàng cắt vài mảnh vải từ quần áo cũ, may chúng lại với nhau, nhồi đầy cát bên trong, rồi đính thêm vài sợi dây nhỏ kết thành tua rua, biến nó thành một món đồ chơi đơn giản. Mấy ngày trước, khi nàng đang mang quả bóng lên phố chơi, không cẩn thận làm rơi xuống đất rồi bị đứa nhỏ kia nhặt được. Kỷ Vân Hành đến đòi lại bị thì phụ thân đứa trẻ mắng cho một trận xối xả. Nàng sợ bị đánh nên chẳng dám tiếp tục đòi lại.

Mấy ngày nay ngày nào nàng cũng thức dậy từ sớm. Hôm nay cuối cùng đã có cơ hội lấy lại món đồ của mình.

Mặc dù quả bóng đã bị đá đến mức bẩn thỉu vô cùng nhưng Kỷ Vân Hành chẳng buồn để ý. Nàng hí hửng nghĩ mang về nhà giặt sạch là được. Thứ mất rồi bỗng lấy lại được luôn khiến người ta vui mừng như thế đấy.

Nàng chạy một mạch vào sâu trong chợ rồi dừng lại nơi cuối phố - nơi có vô số người đang xếp hàng mua thịt lợn.

Thấy Kỷ Vân Hành đến, một nữ nhân vui vẻ mỉm cười nói: “Tiểu tiên sinh hôm nay đến sớm thế.”

Kỷ Vân Hành không trả lời ngay. Nàng lau mồ hôi trên chop mũi, thở dốc vài hơi, rồi mới nhìn nữ nhân đang bắt chuyện, chậm rãi đáp: “Lần nào ta cũng đến sớm hơn Tiết thúc mà .”

Mấy người xung quanh cùng cười theo, rồi cùng nhau oán trách Tiết Cửu sao vẫn chưa tới.

Đang nói chuyện thì người đã tới.