Bác Sĩ Quỷ

Chương 2

Nhìn những bình luận này, tôi quả thật không nói nên lời.

Các người nghĩ nền y học Trung Quốc thần kỳ đến mức này sao? Các người có muốn tôi bịt mắt lại rồi thăm khám luôn không?

Vương Thành thấy vẻ mặt của tôi không tốt lắm nên nhanh chóng bước ra giải quyết.

“Mọi người đừng làm bác sĩ Hạ khó xử, ít nhất phải bắt mạch rồi mới có thể chẩn đoán được chính xác bệnh.”

"Tôi sẽ nói đại khái bệnh tình của tôi để bác sĩ Hạ kê đơn thuốc."

Nghe thế, một vài người bắt đầu phản bác.

[Anh Thành, đừng nói thay cô ta nữa, không được là không được.]

[Đúng vậy, cô ta trẻ tuổi như thế mà dám lấy danh nghĩa y học cổ truyền đi lừa người. Giờ ai mà không biết, bác sĩ y học càng lớn tuổi thì y thuật mới càng giỏi.]

[Đúng đúng đúng, đây chính là loại người hủy hoại danh tiếng của giới y học chúng ta, khiến mọi người không tin vào y học cổ truyền nữa.]



Tôi càng nghe càng tức, nhất định phải dạy cho những người này một bài học mới được.

Đeo kính vào, tôi nói với Vương Thành:

"Anh Vương, anh mở miệng ra cho tôi xem lưỡi của anh đi."

Vương Thành liếc nhìn tôi rồi làm theo.

Sau khi nhìn qua vài lần, tôi tháo kính ra.

"Anh Vương, lưỡi của anh có màu trắng, hai bên xuất hiện đốm đỏ. Đây là biểu hiện cho thấy âm dương mất cân bằng, tích tụ khí nóng.”

"Anh có thường xuyên bị ngứa dữ dội ở mắt cá chân và đầu gối, sau đó cảm giác này biến mất rất nhanh không?"

Vương Thành lắc đầu, cười nói với tôi:

“Tôi không thấy ngứa chút nào, như bác sĩ thấy đấy, tôi ngồi đây rất lâu mà không hề thấy ngứa.”

"Có lẽ là do vấn đề ánh sáng nên bác sĩ Hạ nhìn nhầm chăng."

Khu bình luận lập tức bùng nổ.

[Cười chết mất thôi, lật xe ngay trước mặt ảnh đế, xấu hổ quá đi mất.]

[Tôi thực sự không còn lời nào để nói, nếu cô là blogger làm đẹp thì tôi không nói làm gì. Sao cô lại bôi nhọ tinh hoa dân tộc Trung Quốc như thế chớ?]

[Nếu bây giờ cô nhận lỗi thì tôi sẽ hủy đi báo cáo ban nãy.]



Một số bệnh nhân từng kết nối và được tôi điều trị bình luận ủng hộ tôi.

[Y thuật của người phát trực tiếp miễn bàn nhé, tôi đến một số bệnh viện lớn để chữa trị nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm. Vậy mà chỉ với một đơn thuốc của chủ kênh, bệnh của tôi khỏi hẳn luôn.]

[Tôi nghĩ những gì người phát trực tiếp nói khá hợp lý và có cơ sở, không phải anh trai kia đang bịa đặt đấy chứ?]

[Tôi không quan tâm, người phát trực tiếp đã chữa khỏi bệnh cho tôi, ai mắng cô ấy thì đừng mong yên ổn với tôi!]



Dẫu cho những bình luận bảo vệ này lập tức bị nhấn chìm trong làn sóng chửi bới, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Nhận được sự ủng hộ của bệnh nhân là điều mà mọi bác sĩ mong muốn.

Thế rồi, tôi cau mày, tôi chắc chắn chẩn đoán của mình không sai, nhưng tại sao những triệu chứng này lại không xuất hiện trên người Vương Thành?

Tôi đột nhiên nhìn về phía chiếc ghế anh ta đang ngồi, cau mày lại.