Tướng Quân Không Trở Lại

Chương 16

Hắn từ bên trong đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu ta, buồn bã nói: "A Khanh, là thế gia xin lỗi ngươi, xin lỗi người trong thiên hạ."

Sau đó, ta sai người chuẩn bị quần áo, đồ ăn nước uống, giúp Triệu Tử Việt thu dọn một chút.

Ta hy vọng hắn vẫn giữ được chút phẩm giá cuối cùng của mình.

Trước khi rời đi, hắn bình tĩnh hỏi ta: "A Khanh, người có từng thích ta không?"

Ta chớp mắt thật mạnh ngăn dòng nước đọng trong mắt, rồi nói với hắn với nụ cười trên môi như hồi còn nhỏ.

"Thích, trước đây A Khanh thực sự rất thích Việt ca."

Một lần cuối cùng trên cuộc đời này của chúng ta.

Khi trở lại phủ tướng quân, ta kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, quản gia báo rằng Ngụy Ý muốn gặp ta.

Ta ngồi trong sân nhìn thiếu niên xanh xao đang quỳ trên mặt đất, trong lòng không có chút cảm xúc nào.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đáng thương, hỏi ta phát hiện ra hắn là nằm vùng từ lúc nào, hỏi ta từ đầu đến cuối có phải cũng đang lợi dụng hắn không, hỏi ta có phải những lời chân tình thiết tha lúc trước đều là giả tạo hay không.

Cuối cùng, khuôn mặt hắn nhuốm đầy bi thương: “Ngụy Ý không biết, tướng quân diễn xuất lại tốt như vậy.”

Nghe lời buộc tội của hắn, ta không khỏi cười khẩy.

"Ngươi đúng là đổi trắng thay đen, rõ ràng là ngươi làm việc cho Triệu gia, ẩn nấp bên người ta để thám thính tin tức, sao bây giờ lại giống như là lỗi của ta?"

"chẳng lẽ, ta biết rõ thân phận của ngươi rồi vẫn còn muốn móc tim móc phổi đối tốt với ngươi mới đúng sao?!"

“Nhưng về sau ta thật sự yêu thích tướng quân!” Thiếu niên lớn tiếng phản bác.

"Vậy thì thế nào?" ta hỏi.

"Ngươi yêu ta thì ta phải hồi đáp lại ư? Muốn binh quyền của ta mà không cần để lại tên sao?"

"Đúng là buồn cười!"

Mấy trò kệch cỡm này trước đây khiến cho ta phát ốm, lúc này càng không muốn lảm nhảm với hắn.

"Người đâu, treo hắn ở cổng thành, ngàn tên bắn chết, phơi xac ba ngày!"

"Để cho tất cả mọi người nhìn thấy kết cục của kẻ nội ứng!"

Khi Ngụy Ý bị bắt đi, hắn luôn miệng gọi ta là kẻ máu lạnh.

Nói ta thật lạnh lùng tàn nhẫn, xứng đáng cả đời này không được yêu thương!

Ta cầm hai vò rượu mạnh đi tới cung Vị Ương.

Nữ đế nhìn thấy ta, thay đổi hẳn vẻ hèn nhát hời hợt lúc vừa lên ngôi, thanh âm cởi mở trong trẻo chắp tay với ta: "Tướng quân! Chúng ta cuối cùng cũng không cần phải giả bộ không quen biết nhau nữa rồi!"

Ta mỉm cười xoa đầu nàng, giả vờ giận dữ mắng nàng không ra thể thống gì, không giống quân vương chút nào.

Ta ở trong cung Vị Ương cung cho đến tận khi cửa đóng lại, rượu mạnh vào cổ họng khiến ta buông thả mấy phần.

Mấy năm nay ta thực sự quá mệt mỏi.

Ngày ta dẫn quân rời khỏi kinh thành trở về biên cảnh, trời không một gợn mây.

Nữ đế dẫn toàn thể quan viên đến cổng thành từ biệt.

Ta mặc một thân áo giáp, lần thứ hai lấy thân phận bề tôi mà cung kính quỳ xuống trước mặt nàng.

Lần trước là ngày tôn nàng lên làm nữ đế.

"Bệ hạ, xin hãy bảo trọng."

Ta không dám nhìn vào mắt nàng, quay người, lên ngựa chuẩn bị rời đi.

Nàng đột nhiên hét lên: "Tướng quân!"

Sau đó không để ý đến thân phận mà chạy như bay tới đứng trước ngựa, từ dưới đất ngẩng đầu lên nhìn ta.

Trong mắt đều là tủi thân lẫn ỷ lại.

"Tướng quân, ngài có quay lại gặp A Trừng nữa không?"

Ta nhẹ giọng thương lượng cùng nàng: “Từ nay về sau, người làm minh quân, ta làm võ tướng, thay người trấn thủ biên cương."

“Chúng ta cùng nhau xây dựng non sông lớn mạnh, được không?”

Nàng khóc nắm lấy tay ta, nức nở giống như không thở được vậy.

"Tướng quân, A Trừng sợ mình làm không tốt. Ngài nhớ trở về thăm a Trừng được không?"

Ta lau nước mắt trên mặt nàng: “Người là do ta tự mình dạy dỗ, nhất định có thể làm tốt.”

"A Trừng, kinh thành này quá lạnh lẽo, ta không thích chút nào."

Đừng bắt ta phải quay lại, được không?

NGOẠI TRUYỆN CƠ NAM PHONG

Ta tên Cơ Nam Phong, là nữ đế Đại Lương.

Nhưng ta thích cái tên A Trừng hơn.

Bởi vì nó là cái tên nàng ấy đặt cho ta.

Trước tám tuổi ta vẫn là cô nhi, lớn lên trong vùng rừng núi, thường ngày phải tranh giành thức ăn với sói hoang.

Tuy không biết võ nghệ nhưng ta chạy rất nhanh.