Tướng Quân Không Trở Lại

Chương 13

Triệu Tử Việt nghe thấy thế, mắt hắn mở to đầy vẻ khó tin nhìn ta.

Triệu Nghiêm ở bên cạnh đáp: "Chỉ cần ngươi dám, ta sẽ thả ngươi đi!"

Ta và Triệu Tử Việt lạnh lùng đối diện nhau hồi lâu. Lúc xoay người đi về phía trước, phảng phất như trái tim bị người ta đâm một đao, run lẩy bẩy.

Cho đến khi ta đi đến rìa hố, Triệu Tử Việt ở phía sau gầm lên: "Ngụy Khanh, ngươi không cần cứu hắn!"

"hắn quan trọng với ngươi như vậy sao?!"

Ta quay đầu nhìn vẻ mặt điên cuồng của Triệu Tử Việt, hơi nhếch khóe môi, nhấc chân bước vào hố rắn.

Mấy chục cặp mắt lượn lờ tiến về phía dưới chân ta, thậm chí còn muốn chui vào quần áo ta.

Toàn thân ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngụy Ý trong l*иg giam.

Hắn yếu ớt ngã xuống đất, máu trên đầu hòa với nước mắt chảy dài khắp khuôn mặt.

Hắn không ngừng lẩm bẩm: "Tướng quân... Tướng quân..."

Ta không biết mình làm thế nào đến trước mặt hắn, làm thế nào cứu được hắn ra.

Chỉ là lần nữa đối diện với Triệu Tử Việt, đôi mắt hắn đỏ lên, dữ tợn nhìn Ngụy Ý.

Hắn điên cuồng cười to, khiến cho cả Triệu Nghiêm cũng quên mất sai người ngăn ta lại.

Sau khi trở về phủ tướng quân, ta buộc mình phải chống đỡ mà dặn dò quản gia “đóng chặt cổng phủ, cung thủ chuẩn bị chiến đấu” mới ngất đi.

Dù sao Ngụy Ý cũng còn trẻ, cho dù bị thương cũng chỉ cần hai ba ngày là có thể xuống giường phục vụ.

Nhưng ta sốt cao mãi không dứt, hôn mê sâu, liên tục gặp ác mộng, mê sảng nói mớ.

Chờ ta tỉnh lại lần nữa đã là ba ngày sau.

Cả người uể oải không chút sức sống, như con suối khô cằn.

Thần kinh ta thường xuyên căng thẳng, cho rằng có rắn bên cạnh người ta.

Lúc này lúc kia, la hét như gặp quỷ.

Ta ở trong phủ một tháng, Triệu gia hoành hành chuyên quyền.

Bọn họ không còn nói muốn dìu dắt những gia tộc khác nữa, mà nắm giữ toàn bộ triều chính, Triệu Nghiêm còn tự phong mình làm nhϊếp chính vương.

Bọn hắn tựa hồ đã xác định ta đã thành kẻ vô dụng, coi như bọn họ không phá giải được bí mật của quân lệnh, bốn vạn binh lực kia bọn họ chẳng thể dùng được.

Cha con Triệu thị không còn cố kỵ chút nào.

Nghe quản gia báo cáo, tuy ta rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì được.

Ngụy Ý trải qua chuyện này cũng vô cùng sợ hãi.

Hắn thường xuyên tự trách mình, liên tục quỳ bên giường ta khóc lóc xin lỗi.

Ta không trách hắn, tất cả đều là do ta chọn.

Chớp mắt một năm mới lại đến, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thế nhưng hai chân vẫn có cảm giác như bị rắn độc quấn lấy, mềm nhũn vô lực, phải ngồi xe lăn.

Trong cung, nữ đế và Triệu Tử Việt xuất hiện rạn nứt.

Biểu hiện sự không tuân phục của Triệu gia ngày càng trở nên rỗ ràng.

Trước năm mới một ngày, bọn họ thậm chí còn phái người mang theo quân lệnh điều động một vạn quân vào thành.

Đêm đã khuya, Ngụy Ý hầu hạ cả một ngày, mệt mỏi ngủ quên trên tháp mềm mại.

Quản gia bước vào nhìn thấy thế bèn cau mày gõ nhẹ vào huyệt ngủ của hắn.

Sau đó cung kính bẩm báo với ta.

"Trong cung truyền tới lời nhắn, cung yến tối mai nhất định phải tham gia."

Đêm ba mươi, ta dẫn Ngụy Ý đi dự yến tiệc trong cung.

Trong xe ngựa, ta nhắm mắt dưỡng thần, còn hắn ngồi dưới xoa bóp chân cho ta.

Ta không mở mắt mà lạnh lùng nói: “Ngụy Ý, chân ta như thế này, cả đời đều không đi được thì làm sao?”

Bàn tay đặt trên chân ta khựng lại, giọng nói thận trọng vang lên: “Vậy Ngụy Ý vĩnh viễn làm chân của tướng quân.”

Ta vươn tay chạm vào đỉnh đầu hắn, nhếch miệng: "Đứa trẻ ngoan."

Hắn trầm mặc một lúc, sau đó ngập ngừng đề nghị: "Tướng quân, nếu không ngài hãy nói cho Triệu gia bí mật của quân lệnh, sau đó chúng ta cao chạy xa bay, làm một đôi giàu sang nhàn nhã, Ngụy Ý sẽ hầu hạ tướng quân cả đời!"