Tướng Quân Không Trở Lại

Chương 11

Đôi mắt hắn ướt lệ, nghiến chặt răng hỏi ta: “Ngụy Khanh, Lư Hiểu Phong cùng ngươi lớn lên, lúc còn bé ngươi bị bắt nạt, hắn luôn ra mặt thay ngươi đòi lại công đạo.”

“Ngươi ra biên cảnh hắn cũng đích thân đến tiễn ngươi.”

“Thế nhưng hôm nay hắn lại vì ngươi mà chết, Ngụy Khanh, ngươi không sợ hắn quay về ám ngươi trong giấc ngủ sao?”

Ta nhìn chằm chằm cái đầu Lư Hiểu Phong lăn vòng trên mặt đất, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ.

Hồi lâu sau mới mở miệng: “Hắn không dám. Dẫu sao Lư đại ca trong lòng ta sớm đã chết từ hôm tiễn biệt đó rồi.”

Triệu Tử Việt nghe vậy sửng sốt, "Ý ngươi là gì?"

Ta quay đầu lại nhìn vào mắt Triệu Tử Việt, giọng điệu đầy buồn bã và tuyệt vọng.

“Hắn từng thay mặt thế gia làm thuyết khách, lén lút đến biên cảnh mua chuộc ta, chỉ cần ta không vạch trần chuyện bọn họ tham ô quân lương, khấu trừ quân phí, được lợi sẽ cho ta hai phần, cầu cạnh hợp tác."

Triệu Tử Việt mở to mắt hoài nghi, giống hệt như phản ứng của ta khi nghe thấy điều đó.

Ta không hiểu, tại sao người anh tốt đã ở bên ta nhiều năm lại đột nhiên biến thành một người khác.

Là do trước đây ta không nhìn rõ, hay vốn dĩ hắn đã luôn như vậy?

Ta tất nhiên không hợp mưu với bọn họ, quả quyết từ chối.

Lư Hiểu Phong tức giận rời đi.

Sau đó xảy ra chuyện lương thảo bị cháy, trong quân xuất hiện ôn dịch, ngay cả ta cũng đột nhiên bị ám toán, bị cắt gân tay, ném tới rừng sâu giữa bầy sói hoang.

Vốn ta tưởng đây là thủ đoạn của kẻ thù, nhưng khi cầu cứu triều đình vô số lần, ta mới hiểu được, đó là thủ đoạn thế gia cảnh cáo ta.

Ta nhìn Triệu Tử Việt, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có biết trận ôn dịch đó đã giec chết bao nhiêu người không?"

"Ngươi có biết lúc ấy ta cảm thấy bất lực thế nào, hận không thể ăn thit bọn họ, uống máu bọn họ thế nào không?"

Ta lau nước mắt ở khóe mắt, gằn từng chữ một: “Triệu Tử Việt, ngươi đoán xem trong đó có bao nhiên là tác phẩm của Lư Hiểu Phong?”

"Ngươi cảm thấy hắn dám đi vào trong mộng của ta sao?"

Dưới cái nhìn bức bách của ta, Triệu Tử Việt ngồi cứng đờ không nhúc nhích, cứ như đã hóa đá.

Các thế gia đại tộc vì chuyện của Lư thị mà án binh bất động một thời gian.

Nhưng chẳng bao lâu sau, những thí sinh đề tên bảng vàng năm nay như thổi vào triều đình một luồng gió mới.

Có người tới phủ tướng quân thăm hỏi, nói rằng nhờ mưu kế sắt đá của ta mà họ mới có thể vượt lên.

Rối rít muốn đầu nhập dưới trướng ta.

Liên tiếp mấy ngày như vậy ồn ào đến mức khiến ta đau đầu, mặc kệ bọn họ gõ cửa ầm ĩ ở ngoài, ta vẫn xem như không thấy, chỉ thản nhiên ở trong phủ hưởng thụ phục vụ của Ngụy Ý.

Bàn tay hắn khéo léo như có phép thuật, mang đi hết mệt mỏi, khiến ta mơ màng thoải mái mà buồn ngủ.

Ta mở mắt chống lại đôi con ngươi đầy vẻ lưu luyến của hắn, vươn tay chạm vào.

“Ngụy Ý, ta thật sự càng ngày càng thể rời bỏ ngươi rồi.”

Hắn cười rạng rỡ: “Ngụy Ý cũng không thể sống thiếu tướng quân”.

Ngay khi ta định nói thêm điều gì nữa thì quản gia bước vào, nói vị trong cung có gửi tin tới.

Ta lập tức ngồi dậy, bầu không khí mập mờ cũng vì thế mà tan biến.

Ngụy Ý hiểu chuyện muốn rời đi, nhưng ta đưa tay ngăn lại, không chút cố kỵ mở mật thư trước mặt hắn.

Trong cung nói, hai trong tứ đại gia tộc đã bị phế bỏ, Triệu Tử Việt mấy ngày nay đang cố gắng thuyết phục nữ đế bổ sung thêm hai họ cho tứ đại gia tộc.

Lần lượt là họ Lý và họ Ngô.

Ta bảo Ngụy Ý đốt lá thư đó.

Dẫu sao ngoài ta và quản gia ra, hắn là người ngoài duy nhất đọc được bức thư này.

Nếu thật sự bị tiết lộ ra ngoài, nó sẽ giúp ta nhìn rõ bộ mặt một người.

Triệu gia muốn nhân cơ hội này lôi kéo lòng người, làm vững chắc hơn địa vị của thế tộc trên triều đình.

Ta làm sao có thể để bọn họ được như ý nguyện.

Chỉ trong vòng năm ngày, ta đã thu thập đầy đủ tội trạng hai nhà Lý Ngô, tuy không đến nỗi bị ban chết nhưng cũng có thể đá bọn họ cút khỏi kinh thành.

Nhà họ Triệu muốn lôi kéo thêm người, tạm thời án binh bất động.

Ban đêm, Ngụy Ý rời đi, quản gia bước vào.

Hắn nói sau chuyện mật thư hôm đó đã phái người theo dõi Ngụy Ý, không phát hiện điều gì khác thường.

Ta gật đầu hài lòng.