Chẳng qua bây giờ hắn đã bị mù, lại mất một bên cánh tay.
Hắn đứng ở đại điện, run rẩy nhìn nữ đế đang ngồi trên ngai vàng, lớn tiếng chửi rủa.
Dữ tợn lại buồn cười.
Với bộ dạng tàn tạ này hắn làm sao có thể làm vua một nước, triều thần hiểu rõ đạo lý này.
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn con mắt đỏ ngầu dữ tợn của Cơ Nam Sầm với nụ cười giễu cợt.
Từng câu từng chữ như muốn lăng trì hắn.
"Quân vương là thể diện của một nước, ngươi bây giờ đã không còn xứng với long ỷ trên kia nữa, hãy đến hành cung đi."
"Là ngươi! Chính ngươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trẫm ra trận, là ngươi hạ lệnh bắn tên, là ngươi muốn đưa nàng lên ngôi hoàng đế!
"Ngươi chỉ muốn một hoàng đế bù nhìn thỏa mãn dã tâm lang sói của ngươi mà thôi!
"Người đâu! Mau bắt kẻ nghịch tặc này lại!"
Cơ Nam Sầm chỉ thẳng vào ta mà gầm lên như kẻ điên, cứ như muốn nuốt chửng ta từng miếng một.
Nhưng ngoài tiếng gầm của hắn, không còn thanh âm nào vang lên nữa.
Không ai dám đến bắt ta.
Nữ đế trên ngai rồng run rẩy bước xuống, nói với Cơ Nam Sầm đang giận dữ: “Hoàng huynh đừng tức giận. Ngôi vị hoàng đế này muội không cần, cho huynh”
Câu nói khiến mọi người đều giật mình, triều thần vừa khắc trước còn quỳ xuống bái lạy đã lớn tiếng hô không thể được.
Cơ Nam Sầm hung ác nhìn quanh một vòng, cười khổ, đột nhiên rút ra cây đao của thị vệ bên cạnh, điên cuồng lao về phía nữ đế.
Trong miệng còn lẩm bẩm: "Cái này vốn là vị trí của Trẫm, không cần ngươi bố thí! Trẫm giec cái loại con hoang không biết từ đâu tới này!"
Ngay khi mọi người đang không kịp ứng phó, Triệu Tử Việt đứng bên cạnh đột nhiên tiến lên, kéo nữ đế ra sau lưng.
Cây đao sắc bén sượt qua, Triệu Tử Việt dùng tay không tiếp được, mau chảy khắp đất.
Ta hạ lệnh cho thị vệ trấn áp Cơ Nam Sầm đang điên loạn, trước khi hắn bị đưa ra ngoài còn thì thầm vào tai hắn.
"Cơ Nam Sầm, ta đã nói trận chiến này chỉ có ta mới có thể thắng, ngươi thua rồi."
Bỏ lại sau lưng tiếng hắn tức giận mắng chửi, để cho người đem hắn giam vào hành cung.
Tất cả những gì chờ đợi hắn phía trước chỉ là cái chết.
Đợi mọi người tản đi, Triệu Tử Việt đã băng bó vết thương bước tới chỗ ta.
Hắn cứ như chẳng nhận ra ta, thẳng thừng hỏi ta có phải vì nhục nhã ngày đó mà cố ý lên kế hoạch tiêu diệt Cơ Nam Sầm hay không.
Ta gật đầu không hề nao núng.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt đỏ ngầu.
"Còn ta thì sao? Ta cũng..."
Ta cười nhạt ngắt lời hắn.
“Chớ hấp tấp, sẽ đến lượt ngươi ngay thôi.”
Những gì Triệu gia các ngươi thiếu nợ ta, ta sẽ bắt các ngươi phải trả từng thứ một.
Nữ đế vừa lên ngôi chưa quen nắm quyền triều chính.
Ta để nàng lập ta làm Hộ quốc Đại tướng quân, ngang hàng cùng nội các, cùng thượng nghị chuyện triều chính.
Điều này khiến cho nhiều kẻ bất mãn, nhưng Đạii quân ta vẫn còn ở ngoài thành bao vây quân khởi nghĩa, vây trọn kinh thành.
Bọn họ còn chẳng dám lớn tiếng với ta.
Ban đêm, mật thám báo về, nhà họ Triệu gần đây kết liên minh khắp nơi, dọn dẹp chuyện xấu sau lưng, chỉ sợ ta mượn cơ hội trả thù.
Ta không khỏi bật cười khi nghĩ đến ánh mắt cảnh giác của Triệu Tử Việt khi hắn nhìn ta mấy ngày qua.
Nếu ta không tặng hắn một phần lễ thật lớn thì há chẳng phải đã phụ lòng hắn mong đợi rồi sao.
Dạo gần đây ta thật sự rất bận rộn.
Buổi sáng lên triều nghị sự, xong đó tự mình dạy dỗ nữ đế đến xế chiều, tối đến lại xử lý chuyện cơ yếu trong quân.
Mỗi ngày đều như vậy khiến cả cơ thể lẫn tinh thần của ta đều mỏi mệt.
Trong triều ngày càng có nhiều người lên tiếng chê bôi sợ hãi ta.
Bọn họ nói ta tự mình dạy dỗ nữ đế, chính là muốn nắm người trong lòng bàn tay để dễ bề thao túng thiên tử.
Ta nhìn nữ đế đang co rúm lại, xoa xoa thái dương đang nhảy dựng của mình.
Thứ yếu đuối như vậy còn cần gây khó dễ sao?