Ba Phần Thật

Chương 5

Vẻ mặt mỹ nhân cứng ngắc: "Chiêu Chiêu, em cũng biết anh là tài xế của thái tử, cho nên có đôi khi quần áo mà anh ta không thích sẽ đưa cho anh, chỉ là không ngờ tới em cũng có một bộ."

Lần này đến lượt tôi hoảng loạn, thậm chí không kịp suy nghĩ cái khác.

Cũng may nhân viên phục vụ kịp thời đem đồ ăn lên, cắt đứt sự lúng túng của tôi.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy bạn thân đi thẳng về phía tôi, không hề nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của tôi.

Nội tâm tôi thở dài, châm chọc sự ăn ý này.

Tôi đánh đòn phủ đầu, tiến lên kéo cánh tay cô ấy.

"Cô Bạch, cô tới ăn cơm sao, sao cô không đi cùng cô Tưởng? Tôi xin nghỉ phép, cô chủ không có ở đây."

Tôi nói xong, Bạch Nhạc Nghiên bối rối chớp mắt một cái.

Tôi nhắc nhở cô ấy nhìn đối tượng yêu đương qua mạng của tôi.

Cô ấy lấy tay chọt chọt eo tôi, tôi gật đầu.

Ánh mắt cô ấy hưng phấn trong chớp mắt, sau đó lập tức kiềm chế.

"Khụ, tôi một mình ra ngoài dạo một chút, đây là bạn trai của cô sao? Dáng dấp đẹp trai như vậy, cô may mắn thật đấy, được rồi, tôi không quấy rầy cô dùng bữa nữa, tôi còn tưởng cô và Tưởng Trĩ cùng đi ra ngoài, chỉ muốn tới chào hỏi, hai người nói chuyện đi, hai người nói chuyện đi."

Đường Tiêu mỉm cười gật đầu, đứng lên cùng tôi đưa mắt nhìn Bạch Nhạc Nghiên rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, báo động đã được giải trừ.

Nhưng Đường Tiêu lại cho rằng tôi sợ Bạch Nhạc Nghiên.

"Cô ta từng bắt nạt em à?"

Tôi chớp mắt một cái, nhớ tới chuyện Bạch Nhạc Nghiên đã làm với tôi.

"Cô ấy từng bó.p c.ổ em."

Ánh mắt Đường Tiêu lạnh đi một chút.

"Cô ấy làm vỡ cái ly mà em thích nhất."

Đó là do cô ấy uống say không cẩn thận đυ.ng trúng, lúc nhặt lên còn làm bị thương ngón tay, huhu, đau lòng cho cô một giây.

"Còn nữa..."

Tôi nhìn thấy Đường Tiêu siết chặt nắm đấm, nhớ tới Bạch Nhạc Nghiên nói muốn ngồi bàn cho chó.

Tôi rụt cổ lại, không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa.

"Không có, thật sự không có, vừa rồi đều là em nói bừa thôi, cô Bạch đối xử với em rất tốt, cho em rất nhiều đồ tốt."

Đường Tiêu bỗng nhiên nắm lấy tay ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chiêu Chiêu, em yên tâm, anh và Đường thiếu gia cũng coi như quen biết, cũng có thể xưng là anh em, nếu em chịu ủy khuất, em cứ nói ra, anh sẽ tận lực giúp em."

Tôi cực kỳ hoảng sợ, tôi chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, cũng đừng làm thật.

Tôi trở tay cầm lấy tay Đường Tiêu, lo lắng nói: "Bảo bối, anh nghe em ngụy biện, à không, anh nghe em nói này, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, anh đừng vì em mà làm chuyện ngốc nghếch, chuyện của đám người Kinh Khuyên, người bình thường như chúng ta đừng tham dự."