Bỉ Dực Song Phi

Chương 19

Hắn lại nói: “Mộ Mộ, ta còn muốn biết, năm đó khi ta cầu hôn nàng, vì sao nàng lại không đồng ý?”

Vì sao à? Bởi vì lúc ấy không thích người này.

Hiện tại vì sao lại nguyện ý chứ?

Bởi vì, ta thích hắn.

(NGOẠI TRUYỆN):

Vào năm Thiên Lịch thứ mười bảy, Mộ Dung Sách theo phụ vương là Mộ Dung Thông đi đến Đông Kinh.

Mục đích bên ngoài chính là: Cầu hôn. Nhưng mục đích thực sự là: Cùng Hoàng Đế Lương quốc đàm phán quốc sự cơ mật.

Hai cha con đồng thời đi đến Đông Kinh sẽ trở thành mục tiêu lớn nên Mộ Dung Sách đành phải dịch dung để cải trang, biến thành thị vệ đi theo bên người Mộ Dung Thông.

Kết quả là, Mộ Dung Thông cùng Phùng Tiêu đàm phán thất bại, hiệp định hữu nghị giữa hai bên tuyên cáo chấm dứt. Mặc dù vậy, Phùng Tiêu vẫn đồng ý với hôn ước đã định, để Mộ Dung Thông đưa Ngũ công chúa về Tây Châu.

Trước đi rời đi, Thái tử Phùng Quán Kỳ mở tiệc khoản đãi Mộ Dung Thông, nói rằng bữa cơm này xem như là tiệc chia tay muội muội phải gả đến nơi xa.

Trong yến hội, Mộ Dung Sách giả thành thị vệ lần đầu tiên được trông thấy Phùng Quán Mộ. Nàng so với trong tưởng tượng của hắn thì đẹp hơn nhiều, cũng chẳng có vẻ gì là công chúa, cử chỉ hào phóng đúng mực, trò chuyện hài hước dí dỏm. Nàng còn ở trước mặt mọi người hiến nghệ, múa một điệu Quán Mộ vũ, kinh diễm không thôi.

Từ lúc ấy, Mộ Dung Sách lập tức bị vây hãm trầm luân.

Từ khi còn nhỏ, cả hai đã thư từ qua lại, hắn đối với người thanh mai trúc mã này không thể nói là yêu đến ch.ết đi sống lại, chỉ là cảm thấy tương đối có hứng thú, cũng xem như là thích mà thôi.

Khi ngỏ lời cầu hôn ở trong thư, hắn thổ lộ đủ thứ sến sẩm với nàng, mà yêu cầu chủ yếu lại là chính trị, Tây Châu yêu cầu cưới công chúa của Lương quốc, mà Hoàng Đế Lương quốc nhiều con cái như vậy, lại chỉ có Phùng Quán Mộ là con dòng chính.

Lần này nhìn thấy nàng, hắn lại nhất kiến chung tình.

Nhảy múa xong xuôi, Thái từ Phùng Quán Kỳ đột nhiên gây khó dễ, người hầu từ bốn phía vung lên đao kiếm, bổ về phía đám người Mộ Dung Thông.

Phung Quán Mộ lộ rõ vẻ hoang mang, hiển nhiên nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau một hồi liều mạng ch.ém gi.ết, chỉ có mỗi Mộ Dung Sách trốn thoát được. Nhưng Thái tử đã bày ra một trận thiên la địa võng, hẳn là hắn trốn không được bao xa. Chính vào lúc đường cùng, Phùng Quán Mộ đã vươn tay ra kéo lấy hắn,

“Đi cùng ta!”

Nàng dẫn hắn đi đến một mật đạo, nói với hắn rằng: “Ở chỗ này trốn ba ngày đi, chờ cho bên ngoài buông lỏng cảnh giác, lúc ấy ngươi hãy tự mình tìm cách đi ra ngoài!”

Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, nàng lại ngăn hắn: “Không cần cảm tạ ta đâu, ta muốn ngươi trở về truyền lời. Ta cứu ngươi, là muốn ngươi trở về nói với Mộ Dung Sách, cái ch.ết của phụ thân hắn không liên quan gì tới ta, ta không hề hay biết gì đến kế hoạch trước đó của Phùng Quán Kỳ, nên về sau đừng tìm ta tính sổ.”

Ba ngày sau, Mộ Dung Sách thoát khỏi Đông Kinh, quay trở lại Tây Châu, khởi binh công phá Lương quốc.

Một năm sau, Tây Kinh bị công phá. Phùng Tiêu cùng thê thϊếp và con cái của hắn đều ở hành cung qua mùa đông, nếu không phải lúc ấy kịp thời chạy trốn, thì đã bị Mộ Dung Sách một lần đốn cả cụm rồi.

Đêm đó ở Ngọc Hưu điện an ủi các tướng sĩ, Mộ Dung Sách có hơi say, bỗng nhiên muốn nhìn Quán Mộ vũ. Hắn cho người đi tìm cung nữ biết nhảy múa tới, một lát sau, đúng là tới một người thật.

Hắn tập trung nhìn, à, đây chẳng phải là hiện thân của Quán Mộ vũ, chẳng phải là Phùng Quán Mộ đó sao?

Nàng không nhận ra hắn. So với bộ dạng khi hắn dịch dung ở Đông Kinh, hiện tại có khác biệt rất lớn.

Nhưng buồn cười là, nàng cư nhiên giả dạng thành cung nữ, bộ dáng đáng thương vô hại. Nàng muốn làm sao đây?

Nếu không, trước mắt không cần vạch trần nàng, để ta cùng với nàng, tiếp tục diễn đi.