Bỉ Dực Song Phi

Chương 8

Hắn xem ta là nàng ấy.

Hắn vẫn luôn không chạm vào ta, nhưng trước một ngày nàng tiến cung hắn lại muốn ta, nạp ta làm thϊếp, hết thảy đều là cố ý. Hắn muốn khiến nàng khó chịu, vẫn là muốn nói với chính hắn, hắn làm như vậy là không để tâm đến nàng sao?

Ta trầm mặc hồi lâu, sau đó mới hỏi hắn: “Điện hạ còn chuẩn bị gi.ết ch.ết vị hôn thê của ngài không?”

Đầu ngón tay hắn lướt qua từng nét vẽ nữ tử, phát ra âm thanh sột soạt.

“Bỏ qua thế nào được?”

Chạng vạng tối, Ngũ công chúa đã đến hành cung.

Mộ Dung Sách không để nàng đến Ngọc Hưu điện mà sắp xếp cho nàng ở lại Minh Tiêu điện.

Đêm nay, hắn không trở về.

Ta ngồi ở bên cửa sổ. Cửa sổ mở ra, gió tuyết cứ thế rót vào từng đợt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Sách một mình về tới Ngọc Hưu điện. Vừa về đã gấp gáp đi đến thư phòng, tiện tay cho gọi tướng lĩnh đến thảo luận quân vụ.

Giữa trưa, ta đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy hắn xốc rèm cửa đi đến.

“Dùng bữa cũng không gọi ta sao?” Hắn cười nói.

Ta đứng lên, “Điện hạ không dùng bữa cùng Ngũ công chúa sao?”

Trong phút chốc, đôi mắt hắn hiện lên chút ảm đạm sau đó lại khôi phục như thường.

“Ta đói bụng, hôm nay muốn ăn nhiều một chút.”

Ta lấy cho hắn một đôi đũa cùng một cái bát mới, hắn vùi đầu ăn như gió cuốn. Nhìn qua có cảm giác rất ngon lành, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt mơ hồ, tâm tư căn bản không đặt trên bàn đồ ăn thức uống. Đương nhiên, tâm tư cũng không đặt tại chỗ này. Mắt thấy tay hắn cầm khúc xương bò ta đang gặm dở, đưa đến bên miệng…

“Này, này, xương kia ta đã gặm dở rồi!” Ta gọi hắn.

Hắn hồi phục lại tinh thần, nhìn miếng xương trong tay, không trách bản thân thất thần trong lúc ăn, rất lưu loát trả đũa: “Làm gì mà hung dữ với ta như vậy?”

Ta: “...”

“Nàng còn trợn mắt nhìn ta.”

“Ta có sao?”

“Tiểu Điểu.” Hắn đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi ta, “Trong lòng nàng không thoải mái đúng không? Ghen à?”

Ta nghẹn họng trân trối nhìn hắn.

Được thôi, hắn nói cái gì thì chính là cái đó…

“Ta không dám ta không dám, ta đi trước đây.” Ta xoay người bỏ chạy.

Đột nhiên, bị hắn tóm được, ôm lấy eo ta từ phía sau…

“Không được chạy, Tiểu Điểu ngoan của ta, chạy không thoát lòng bàn tay của ta đâu.”

Mặt ta nóng lên, “Ta không chạy, ta chỉ đi lấy thêm vài món cho điện hạ.”

“Tiểu Điểu chính là tú sắc khả xan*, ta không cần đồ ăn khác.” Hắn ghé đầu vào cổ ta, khí nóng vấn vít khiến da đầu ta tê dại.

(*) [秀色可餐] (tú sắc khả xan): là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.