Bỉ Dực Song Phi

Chương 3

Man tộc Tây Châu chiếm lĩnh toàn bộ Tây Kinh, bắt người trong toàn thành. Lúc thành bị phá, hoàng tộc cùng quan viên đều chưa kịp trốn thoát, đều đã bị bắt lại, dùng cực hình tra tấn.

Bọn hắn còn đi khắp nơi tìm một nữ tử, nàng tên là Phùng Quán Mộ, là Ngũ công chúa của Hoàng đế Lương quốc.

Tất cả bách tính Tây Kinh đều bị cấm ra khỏi thành.

Vì vậy, chúng ta muốn chạy trốn ra ngoài là việc còn khó hơn cả lên trời.

“Muốn chạy ra bên ngoài Tây Kinh, làm sao mà đi được đây?”

Nhạc Nhạc rầu rĩ nói.

Bản thân chúng ta đều hiểu, một nửa giang sơn của Lương quốc đã mất rồi. Gần đây, tuyết lớn phủ kín Nhạc Quan, Man tộc không có cách nào tiến đánh nên Hoàng Đế Lương quốc còn có thể tạm thời an ổn vài ngày ở Đông Kinh. Đợi tới khi tuyết ngừng, chỉ sợ Đông Kinh cũng khó mà bảo toàn được.

Nhạc Nhạc đi rồi, ta tiếp tục nghĩ đến tương lai của mình mà ưu sầu. Cảm thấy tức ngực khó chịu, ta bèn mở cửa sổ ra, bị một trận gió lạnh thổi cho ngẩn người.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.

Mộ Dung Sách đã trở lại.

Ta tranh thủ thời gian chạy đến đóng cửa sổ, cẩn trọng mà đứng lên.

Mộ Dung Sách hỏi: “Ngoài cửa sổ một màu đen, có gì đáng xem hả?”

“Nô tỳ rảnh không có việc gì làm…”

“Bên cạnh chính là thư phòng, ngươi có thể vào đó tìm sách đọc, lão hôn quân Phùng Tiêu thế mà giấu không ít sách hay.”

Ta cúi đầu, khϊếp sợ nói: “Nô tỳ không biết chữ.”

Mộ Dung Sách có chút ngạc nhiên, “Nữ nhân Lương quốc còn có người không biết chữ sao?”

“Nữ nhi nhà có tiền mới mời được tiên sinh về dạy học.”

“À, ra là như vậy.” Hắn khoanh tay thong thả bước đến bên cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Vị hôn thê của ta, là một đại tài nữ.”

Khoé miệng hắn cong lên, tựa như đang cười:

“Nàng viết chữ rất đẹp, tự do phóng khoáng, có một phong cách rất riêng. Văn chương của nàng lại càng tốt, cũng tính như là mắng chửi người, từ ngữ trau chuốt, câu cú cũng hoa mỹ tinh tế, đều khiến người người vỗ tay tán thưởng.”

Ta khúm núm nói:

“Nô tỳ cái gì cũng đều không biết… khiến điện hạ nghĩ lầm rồi.”

“Không, ngươi vẫn rất tốt.” Mộ Dung Sách quay đầu nhìn ta, ánh mắt kia giống như đang nhìn sủng vật, “Ngươi rất ngoan.”

“Vị hôn thê của điện hạ không ngoan sao?” Ta hơi ngửa đầu, có chút khờ dại hỏi.

Mộ Dung Sách nói: “Dưới bầu trời này, người không ngoan nhất chính là nàng ấy.”

Mười ngày sau, tuyết ngừng rơi. Man tộc chuẩn bị vượt qua Nhạc Quan, tiến công đến Đông Kinh - nơi ẩn náu của Hoàng Đế Lương quốc.